"Suy cho cùng thì Tử Nhiên cũng là nữ nhi của ta, năm đó ta trục xuất nàng khỏi Trạch Minh Cung, ta cũng có nỗi khổ tâm riêng của ta." Minh Châu trưởng lão nhặt đao lên, đột nhiên khóe mắt xuất hiện nước mắt, trong ánh mắt cũng lộ ra đau khổ và bi thương nồng đậm.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi nói xong.
Kiếm của Ôn Bình lại lên!
Một đạo kiếm ý lướt qua cánh tay trái của Minh Châu trưởng lão, chém xuống như chém cành cây.
Sắc mặt Minh Châu trưởng lão lập tức cứng lại, kêu thảm một tiếng, thân thể co quắp, ngã xuống trước Tử Khí Các.
Trong nháy mắt, máu tươi nhuộm đỏ đất dưới chân, cũng nhuộm đỏ nửa người nàng.
Một màn này, dọa sợ người của Trạch Minh Cung.
Không ai dám đến đỡ nàng.
Bởi vì đều sợ chết!
Tông chủ Bất Hủ Tông nói xuất kiếm thì xuất kiếm, hiển nhiên là không phải loại người có thể lừa gạt được, lúc này im lặng là tốt nhất.
"Ôn tông chủ!" Diêm Lai vốn không muốn nói nhiều, nhưng mà thấy Ôn Bình lại xuất kiếm, vì không muốn làm lớn chuyện, chỉ có thể đứng ra.
Dù sao Trạch Minh Cung thế lớn!
Bất Hủ Tông có thể không sợ, bởi vì Bất Hủ Tông có giá trị rất cao với U Quốc.
Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn người của Trạch Minh Cung bị giết trước mắt mình, đến lúc đó người không may chính là hắn.
"Diêm thành chủ, ngươi muốn giúp các nàng?"
Ánh mắt mang theo sát ý của Ôn Bình nhìn vào Diêm Lai.
Diêm Lai vốn định nói thêm cái gì.
Nhưng bị cái nhìn này làm cho khẩu không trả lời được, kinh hãi không thôi.
Cái tên này.
Không phải là ngay cả hắn cũng muốn giết đó chứ?
Nếu như là người khác thì hắn còn không tin!
Nhưng tông chủ Bất Hủ Tông, hắn tin!
"Không có chuyện gì, bản tọa chỉ chào hỏi." Dứt lời, Diêm Lai ở trên bầu trời, trầm mặc, khiến cho Thiên Huyền bên cạnh thấy buồn cười.
Nhìn thấy Diêm Lai kinh ngạc.
Thiên Huyền vui vẻ.
Trước Tử Khí Các, Ôn Bình thấy Diêm Lai không nói, đưa mắt nhìn Minh Châu, nói: "Nói tiếp, ta tin chắc chắn ngươi có nỗi khổ tâm."
Giờ phút này, Minh Châu trưởng lão cắn răng, nào còn dám nói lý do gì.
Nói thêm câu nữa, sau đó để cho mình bị chém một tay nữa?
"Không nói? Không nói, vậy bổn tông chủ nói. Chút tâm tư đó của các ngươi, ai cũng biết. Lúc đầu các ngươi không đặt chút tâm tư đó lên Tử Nhiên đại sư, ta cũng không muốn để ý đến Trạch Minh Cung các ngươi, ta cũng lười để ý đến loại vạn năm lão nhị như các ngươi."
"Nhưng ngươi nhất định phải đặt tâm tư lên Tử Nhiên đại sư. Đúng rồi, không phải Trạch Minh Thương Hội các ngươi có một cái cấm địa sao. Nếu như ngươi còn dám xuất hiện trước mặt Tử Nhiên đại sư, hoặc là trước mặt của ta, ta sẽ khiến cho Trạch Minh Cung các ngươi biến mất trên thế giới này."
Nói xong.
Kiếm lại lên!
Thanh Liên chợt hiện!
Một kiếm rơi xuống.
Minh Châu trưởng lão lại cụt một tay!
"Khiêng đi." Dứt lời, Ôn Bình cất kiếm, bế mạch môn, đi vào Tử Khí Các, quay qua nhìn Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long bên cạnh, khiển trách một câu.
"Lần sau thông minh cơ linh một chút, kêu ngươi đi đuổi người thì chứng tỏ chủ nhân ngươi và ta đều rất ghét người đó, ngươi cho hắn cút là được, nếu như không cút, giết là được."
Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long cái hiểu cái không gật đầu, đồng thời trong đầu nhớ lại lời chủ nhân nói với hắn: Làm việc thì phô trương, nhưng là làm người thì khiêm tốn.
Hắn hiểu!
Đại triệt đại ngộ!
Sau khi Ôn Bình đi vào Tử Khí Các, người của Trạch Minh Cung vội vàng nâng Minh Châu trưởng lão ra Lục Phương Nhai, còn thi thể Tinh Hải Nguyệt, giờ phút này đã hóa thành tro bụi, gió thổi qua, bay vào mắt không ít người đi đường, bọn họ muốn mang đi thì cũng chỉ có thể móc mắt người qua đường.
Còn hai người Diêm Lai và Thiên Huyền.
Diêm Lai không thể làm gì khác hơn là chỉ có thể rời đi, muốn nhanh chóng nói chuyện này lại cho Đại Vực Chủ.
Bây giờ hắn bó tay toàn tập.
Vẫn nên để cho Đại Vực Chủ tới đi.
Hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Bất Hủ Tông đồng thời làm mất lòng Trạch Minh Cung và Thiên Tượng Môn, một mình hắn, làm gì có cách bảo vệ Bất Hủ Tông?
Còn Thiên Huyền.
Hấp tấp đi theo sau lưng Ôn Bình đi vào Tử Khí Các.
"Ôn Tông chủ, chúng ta đi uống hai chén?"
Ôn Bình lườm Thiên Huyền một chút: "Sao ngươi lại rảnh rỗi như vậy? Cũng không tu luyện, cũng mặc kệ Vọng Thần Các, mỗi ngày chỉ biết giả làm lãng tử chợ búa chạy tới yên hoa liễu hạng. Sao nào, ngươi cũng muốn giống như Tinh Hải Nguyệt, gặp được kẻ địch, sau đó bị một kiếm giết?"
"Cũng chỉ có Ôn tông chủ ngươi có thể một kiếm giết Thiên Vô Cấm, những người khác, ai đi... Thiên Huyền ta đi hơn phân nửa U Quốc cũng không gặp được Thiên Vô Cấm Hạ Cảnh mạnh như ngươi." Thiên Huyền thấp giọng phản bác một câu, nhưng nghe kiểu gì cũng cảm thấy như đang nịnh nọt.
Ôn Bình bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Thiên Huyền một chút: "Rượu thì không uống, ngươi đi thả Lạc Dạ Quy Phong ra."
"Ta đi!"
Thiên Huyền hấp tấp chạy ra khỏi Tử Khí Các.
Không biết còn tưởng rằng Thiên Huyền là hạ nhân trong Tử Khí Các.
Đúng lúc này, Lạc Dạ Quy Phong bị treo ở trên cây hét lên.
"Ôn tông chủ, tha mạng, tha mạng! Đừng... ngài tha ta một mạng, ta ta ta làm trâu làm ngựa cho ngài và Bất Hủ Tông."
Tinh Hải Nguyệt vừa mới chết trước mắt mình, Lạc Dạ Quy Phong sợ Ôn Bình giết đến hứng khởi, ngay cả hắn cũng cùng làm thịt.
Không phải như vậy thì tại sao lại thả hắn xuống?
Cũng không thể là thương hại mình.
Nếu như không phải là thương hại thì chắc chắn là muốn đưa hắn lên đường.
Cho nên hắn liều mạng cầu xin tha thứ.
"Còn kêu nữa sẽ giết chết ngươi!" Thiên Huyền một quyền đánh vào phần bụng Lạc Dạ Quy Phong, cũng hung hăng trừng mắt hắn một cái.
Giờ phút này, Lạc Dạ Quy Phong bị phong mạch môn, lực lượng linh thể cũng không điều động được, chịu một quyền, đau đến hai mắt hắn tối thui.
Lúc này, trong Tử Khí Các, Trần Hiết dò hỏi: "Tông chủ, có cần nói chuyện vừa xảy ra cho Tử Nhiên đại sư không?"