Ba người nhìn nhau cười một tiếng, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, sau đó vội vàng đuổi theo, truy phủng và vuốt mông ngựa Long Dã.
"Nhị công tử quả là lợi hại, hóa ra đã sớm giao hảo với Bất Hủ Tông."
"Nhị công tử, ngài cũng quá lợi hại. Ta nói vừa rồi tại sao ngài là người đầu tiên lao xuống chịu làm thịt, hóa ra là ngài phối hợp tông chủ Bất Hủ Tông."
"Nhị công tử, màn diễn này, lão phu phục sát đất!"
Long Dã trợn nhìn ba người một chút, sau đó nhắc nhở: "Nhưng mà quan hệ giữa ta và Bất Hủ Tông, các ngươi không được nói cho ai cả, bao gồm mấy người đại công tử cũng không thể nói. Đồng thời cảnh cáo người của Long gia, còn có thế lực phụ thuộc, ai cũng không được trêu chọc người của Bất Hủ Tông, trái lệnh giết!"
Ba người vội vàng gật đầu.
Nhao nhao biểu thị, nhị công tử, chúng ta hiểu!
Ngài đang bố cục!
Chúng ta nhất định sẽ phối hợp tốt!
Giờ phút này, ba người đã bắt đầu huyễn tưởng, huyễn tưởng dáng vẻ tuyệt vọng của Tinh Hải Tông và Thiên Tuyệt Thành sau khi biết tất cả.
...
Tử Khí Các.
Khi rất nhiều nửa bước Thiên Vô Cấm đều chịu "một đao" của Tử Khí Các, ở trong lòng âm thầm thề không tiếp tục tới xem náo nhiệt, đồng thời cũng nhanh chóng chạy đi, Diêm Lai núp trong bóng tối lại thở dài một hơi, cũng cắt đứt ý định về phủ thành chủ!
Không đi!
Ngồi xổm ở Lục Phương Nhai!
Dù sao thì về ngồi không được một hồi thì lại phải đi ra nữa!
Tất cả những chuyện này, Ôn Bình biết, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, Diêm Lai thích đợi ở đâu thì để hắn đợi ở đó đi.
Ngược lại Ôn Bình lại thấy rất hiếu kì với vị U Nguyệt lão trưởng lão đó, bởi vì vừa rồi Trần Hiết nói cho hắn biết, U Nguyệt lão trưởng lão cho dù chết cũng không chịu để Tử Nhiên cos liên quan đến Trạch Minh Cung, cũng từ chối quyết định muốn cứu nàng của Tử Nhiên, còn dặn dò Tử Nhiên không được trở về ở trước mặt tất cả mọi người.
Từ biểu hiện này thì có thể nhìn ra được, vị U Nguyệt lão trưởng lão này rất thương Tử Nhiên đại sư, không muốn nhìn thấy Tử Nhiên đại sư lại bị tổn thương.
Thân nhân khả kính như thế này, nếu cứ chết đi như thế, Ôn Bình cảm thấy có chút đáng tiếc.
Hơn nữa Tử Nhiên chỉ có một người thân như vậy.
"Hệ thống, ta muốn xem tư liệu của U Nguyệt."
Vừa dứt lời, trước mắt lập tức xuất hiện một cái pop-up hệ thống.
“U Nguyệt.”
“Giới tính: Nữ.”
“Niên kỷ: Bảy trăm sáu mươi lăm tuổi (trước mắt chỉ còn bảy mươi hai ngày cuối cùng).”
“Cảnh giới: Nửa bước Thiên Vô Cấm.”
“Kỹ nghệ tuyền qua: Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng.”
...
Ánh mắt Ôn Bình rơi vào cột niên kỷ.
Bảy trăm sáu mươi lăm tuổi.
Không nên nha.
Là cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể sống hai ngàn đến ba ngàn năm trở lên.
Vậy tại sao U Nguyệt mới sống có bảy trăm sáu mươi lăm năm thì đã đi đến cuối đời?
"Hệ thống, có tư liệu kỹ lưỡng hơn hay không."
"Có!"
"Hiển thị ra."
Vừa dứt lời, cột niên kỷ xuất hiện tư liệu kỹ lưỡng hơn, vừa vặn giải đáp nghi ngờ trong lòng Ôn Bình.
“Niên kỷ: Bảy trăm sáu mươi lăm tuổi (trước mắt chỉ còn bảy mươi hai ngày cuối cùng). Chú thích: Bị cầm tù trong lao ngục U Quốc trăm năm, tra tấn trăm năm khiến cho tuổi thọ tiêu hao nghiêm trọng.”
"Hóa ra là tiêu hao tuổi thọ."
Đáng tiếc.
Bất Hủ Tông không có linh thiện bổ sung tuổi thọ.
Nhưng mà có một cái đường tắt để gia tăng tuổi thọ.
Đó chính là đột phá cảnh giới!
U Nguyệt là nửa bước Thiên Vô Cấm, đối với nàng, Phá Kính Đan cao cấp chính là đồ vật cứu mạng duy nhất.
Ôn Bình tắt giao diện hệ thống, sau đó trực tiếp đi tới phòng Tử Nhiên.
Từ sau khi trở về, Tử Nhiên vẫn tự giam mình ở bên trong.
Mặc dù đang bận bịu chỉnh lý thiên tài địa bảo nhưng lại không lên tiếng, cũng không gọi ai tới giúp đỡ, vùi đầu vào công việc.
Khi Ôn Bình đẩy cửa ra, Tử Nhiên vẫn chưa có lấy lại tinh thần.
Cho đến khi Ôn Bình đi tới bên cạnh, ánh mắt có thể nhìn thấy Ôn Bình, Tử Nhiên mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng hành lễ.
"Tông chủ!"
"Quyết định như vậy thật sao? Vì không cho ta phiền phức thêm, không cho tông môn phiền phức thêm, hạ quyết tâm nhìn xem thân nhân duy nhất chết đi?"
Ôn Bình hỏi lại hai câu.
Tử Nhiên sắc mặt ảm đạm gật đầu, sau đó nói: "Lão thân đã mang đến không ít phiền phức cho tông chủ và tông môn, cho nên không muốn lại mang đến nhiều phiền phức hơn nữa cho tông môn và tông chủ. Chỉ có không gặp mới có thể làm cho bọn họ hoàn toàn bỏ qua ý định để cho ta nhận tổ quy tông. Hơn nữa đây cũng là lựa chọn của tổ mẫu, nàng cũng không muốn để cho mình trở thành uy hiếp của ta, từ đó cũng khiến cho tông chủ gặp phiền phức lớn."
Nghe Tử Nhiên nói vậy, Ôn Bình trầm giọng đáp lại: "Ngươi cảm thấy bổn tông chủ sợ phiền phức sao? Nếu như sợ phiền phức thì ta sẽ không xuất thủ giết Tinh Hải Nguyệt. Chính là vì không có để bọn họ vào trong mắt cho nên thấy ngứa mắt thì cứ giết thôi."
"Lão thân biết tính cách của tông chủ, cũng biết tấm lòng mà ngài dành cho chúng ta, nhưng mà Trạch Minh Cung không hề giống như ngài tưởng tượng. Nói thật, nếu như lão thân ở đó, chắc chắn sẽ liều chết cũng sẽ ngăn cản ngài giết Tinh Hải Nguyệt! Bởi vì mỗi một vị phó cung chủ của Trạch Minh Cung đều có lai lịch phi phàm, không đơn giản chỉ là Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng hoặc là cường giả Thiên Vô Cấm như vậy."
Nói xong, trong mắt Tử Nhiên xuất hiện cảm xúc phức tạp, hiển nhiên là đang vì không thể ngăn cản Ôn Bình giết Tinh Hải Nguyệt mà hối hận.
Nhưng mà Ôn Bình vẫn chẳng thèm để ý, cũng cười hỏi lại Tử Nhiên một câu: "Có phức tạp đi nữa, chẳng lẽ còn phức tạp hơn Già Thiên Lâu sao?"
Tử Nhiên gật gật đầu, đồng ý với Ôn Bình, dù sao cho dù là Tinh Hải Nguyệt có bối cảnh mạnh thì cũng không mạnh hơn được Già Thiên Lâu.
Nhưng cũng chính vì vậy cho nên Tử Nhiên mới không muốn mang tới nhiều phiền phức hơn cho Ôn Bình.