Hắn ngạo nghễ mà đứng trên không Lục Phương Nhai, một bộ trường thiên trắng xanh đan xen phiêu lãng theo gió, hai đầu lông mày lộ ra một luồng sát ý như có như không, bị Ti Hải Hiền ngăn lại, sát ý trong mắt càng tăng lên.
Bên hông có một thanh trường kiếm, hiển nhiên là một vị kiếm tu, nhưng mà thanh kiếm này lại không phải tản ra lệ khí túc sát, ngược lại lại tản ra hàn ý lạnh người. Luồng hàn ý này, mặc dù kém ma pháp của Ôn Bình nhưng đã vượt qua lẫm đông hàn băng.
Hai người còn lại không có gì để nói.
So với khí chất của người cầm đầu, hai người này lệ khí quá thịnh. Một người một tay cầm thương, một người người đeo cự đao, hai đầu lông mày đều lộ ra một luồng sát ý xem nhân mạng như cỏ rác, lại phóng thích sát ý này ra ngoài, không giữ lại chút nào.
Diêm Lai nói tiếp: "Người cầm đầu, tên là Bắc Thiên Hàn. Là một trong ngũ đại phó cung chủ của Trạch Minh Cung, thực lực Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, lại bước vào trung cảnh đã hơn trăm năm, nội tình sâu, mặc dù không kịp Phong Tiềm nhưng cũng không phải Thiên Vô Cấm Trung Cảnh bình thường có thể rung chuyển."
Sau đó Diêm Lai lại nhìn về phía hai người khác, nói tiếp: "Hai người khác, một người tên là Lưu Toàn, một người tên là Nam Mộc, cũng đều là phó cung chủ của Trạch Minh Cung, thực lực mạnh hơn Tinh Hải Nguyệt rất nhiều. Ôn tông chủ, mặc dù ngươi không sợ bọn họ nhưng mục tiêu của hai người Lưu Toàn chắc chắn cũng không phải ngươi. Nhất định là hai vị đại sư Tử Nhiên, U Nguyệt, cho nên ngươi nhất định không thể xúc động, tất cả phiền phức Đại Vực Chủ sẽ giúp ngươi giải quyết."
Nghe Diêm Lai nói xong, Ôn Bình lạnh nhạt nói: "Yên tâm, chỉ cần bọn họ không động thủ, chắc chắn ta sẽ không xuất thủ."
Dứt lời, Ôn Bình rảo bước đi đến một bên hành lang, dựa vào hành lang, đầu khẽ nâng lên, nhìn về phía ba vị cường giả Thiên Vô Cấm của Thiên Tượng Môn.
Một nữ hai nam.
Người cầm đầu là nữ nhân đó.
Lúc này, tin tức đơn giản của ba người hiện ra trước mắt, nhưng Ôn Bình còn chưa kịp nhìn, Diêm Lai bên cạnh đã nói.
"Đẹp không? Nàng tên Phong Tiên Lưu Nghệ, là đệ nhất mỹ nhân Trạch Minh Cung, không ít cường giả Thiên Vô Cấm cũng khuynh đảo. Nhưng đừng bị vẻ ngoài dịu dàng của nàng lừa, thực tế nàng là phong chủ Ngũ Hạn Phong của Thiên Tượng Môn, thực lực còn mạnh hơn Phong Tiềm, trong số Thiên Vô Cấm Trung Cảnh ở Nguyên Dương Vực, ít nhất có thể xếp vào top năm. Ba mươi năm trước, từng trong vòng một đêm liên tục giết trăm vạn thành viên của Già Thiên Lâu ở sa trường!"
Lời này là nói với Ôn Bình.
Đồng thời cũng là nói cho Đao Ma nghe.
Diêm Lai vốn định dùng Phong Tiên Lưu Nghệ ổn định Đao Ma, để hắn không nên khinh cử vọng động, nhưng mà không ngờ lại khơi dậy lòng hiếu chiến của Đao Ma.
"Như vậy thì càng thú vị."
Đao Ma nói một câu, Diêm Lai nghe được thì có chút hối hận với những gì mình mới nói.
Bây giờ thì tốt, không có ổn định Đao Ma, ngược lại còn khiến cho Đao Ma càng kích động và hưng phấn.
Nhưng mà khiến cho Diêm Lai nới lỏng một hơi chính là lúc này Ôn Bình mở miệng: "Ngươi đừng vội, xem bọn họ muốn làm gì."
"Tông chủ, Phong Tiên Lưu Nghệ đó thật đẹp, để cho ta đi."
Đao Ma đưa mắt nhìn chằm chằm Phong Tiên Lưu Nghệ, trong ánh mắt tỏa ra vẻ cuồng nhiệt.
Đột ngột, Ôn Bình quay đầu lại giận dữ mắng mỏ, nói: "Đại chiến sắp bắt đầu, ngươi còn tâm tư tơ tưởng chuyện nhi nữ tình trường?"
"Ta không có."
Đao Ma ngẩn ra.
Hắn tơ tưởng chuyện nhi nữ tình trường bao giờ?
Không phải chỉ khen một câu rất đẹp sao?
Khen.
Có nghĩa là muốn?
Ôn Bình lại nói: "Nhìn chằm chằm bọn họ, nếu ai muốn động thủ, ngươi xuất thủ trước, còn suy nghĩ lung tung nữa, đao cũng vểnh lênh rồi."
"Tông chủ, ta không có... ai, ta thật sự... tông chủ, ta chỉ muốn đại chiến với nàng một trận thôi, không có ý nghĩ khác!"
Đao Ma gấp.
Diêm Lai ở bên cạnh nghe được, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, Ôn Bình và Đao Ma lại cãi nhau trước.
Một màn này đương nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của đông đảo cường giả Thiên Vô Cấm, bao gồm Phong Tiên Lưu Nghệ. Khi nghe Đao Ma nói chuyện, Phong Tiên Lưu Nghệ lập tức giận mắng một tiếng: "Hạ lưu bại hoại, người như ngươi mà cũng có thể tu luyện tới trung cảnh!"
Đao Ma nghe Phong Tiên Lưu Nghệ cũng chửi mình, lập tức gấp hơn, nhảy lên một cái, lại bay tới chỗ Phong Tiên Lưu Nghệ.
Ti Hải Hiền thấy thế, vội vàng ngăn trước mặt Đao Ma, sau đó trầm giọng nói với Phong Tiên Lưu Nghệ: "Phong Tiên phong chủ, Bắc phó cung chủ, đây là Thần Phi Thành của Nguyên Dương Vực ta, nghiêm cấm tư đấu. Trước khi chư vị động thủ thì nên suy tính trước một chút."
"Ti Vực Chủ, ngươi nói như vậy có phần quá đáng? Trạch Minh Cung ta, mấy người Tinh phó cung chủ chết trong tay tông chủ Bất Hủ Tông. Hôm nay cho dù ngươi có thiên hoa loạn trụy như thế nào, Bất Hủ Tông không trả giá đắt, Trạch Minh Cung ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ."
Bắc Thiên Hàn trầm giọng nói, mặc dù không hiện ra sát ý, tức giận, nhưng trong nháy mắt khi nói xong thì lại tỏa ra một mảnh hàn ý lạnh lẽo.
Vốn là đối thủ một mất một còn Phong Tiên Lưu Nghệ cũng mở miệng nói: "Cái chết của mấy người Lâm Diệp Hồng, còn có nhục nhã mà Lạc Dạ Quy Phong phải chịu, hôm nay Bất Hủ Tông cũng nhất định phải giải thích cho rõ. Ta không muốn khai sát giới, tốt nhất các ngươi đừng ép ta khai sát giới."
Hai người mới mở miệng thì đã hùng hổ dọa người, nhất định phải đòi Bất Hủ Tông giải thích, hoàn toàn không nể mặt Ti Hải Hiền.
Cảnh tượng này đập vào trong mắt thành chủ Thiên Tuyệt Thành Quan Trạch và đám người Long Hạo Miểu, nhưng không có khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ nhiều.
Bởi vì tuy Ti Hải Hiền là Đại Vực Chủ nhưng Trạch Minh Cung và Thiên Tượng Môn cũng thế lực và bối cảnh không nhỏ ở U Quốc.
Trạch Minh Cung và Thiên Tượng Môn cũng không dễ đuổi như Phong Tiềm và Thiên Nghiệp.