Ôn Bình nhìn hai người một xướng một họa, lắc đầu cười một tiếng.
Hắn biết hai người này muốn làm gì.
Kéo dài buổi đấu giá!
Chỉ cần tiếp tục trì hoãn nữa, kéo tới khi Thất Vực Đăng Thiên Bảng bắt đầu, đến lúc đó tất cả cường giả Thiên Vô Cấm đều phải dựa theo luật pháp của U Quốc, tiến về khu vực quyết chiến Thất Vực Đăng Thiên Bảng quan sát, đến lúc đó ánh mắt của toàn bộ người trong Nguyên Dương Vực đều sẽ tập trung vào Thất Vực Đăng Thiên Bảng.
Buổi đấu giá ấp ủ suốt một tháng này có thể tuyên bố thất bại.
Khi Ôn Bình chuẩn bị mở miệng thì Diêm Lai vội vàng ngăn lại: "Đừng có mắc lừa! Chắc chắn Đại Vực Chủ sẽ có cách."
"Hết cách rồi, chỉ có thể nhận."
Ôn Bình lắc đầu, thở dài.
Sau khi thở dài mở miệng nói tiếp: "Những gì Đại Vực Chủ có thể làm vì ta thì cũng làm hết rồi, chẳng lẽ còn muốn cho Đại Vực Chủ bắt Bắc Thiên Hàn lại hay sao?"
Diêm Lai nghẹn lời.
Đúng vậy.
Chẳng lẽ còn có thể bắt không thành.
"Khoan hãy nhận!" Ti Hải Hiền tranh thủ gọi Ôn Bình đang đưa tay đón thiệp quyết đấu tuyền qua lại.
Vừa dứt lời, tay Ôn Bình ngừng giữa không trung.
Nhưng lại không phải là do Ti Hải Hiền kêu dừng mà là chính bản thân Ôn Bình dừng lại, ban đầu là vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng giờ lại nở một nụ cười quỷ dị.
"Suýt nữa quên mất, ta cũng không phải Tuyền Qua Thần Tượng, không thể nhận thiệp quyết đấu tuyền qua."
Nói xong lời này, Ôn Bình lập tức rụt tay trở về, khiến cho khóe miệng có chút nhếch lên của bọn người Bắc Thiên Hàn, Phong Tiên Lưu Nghệ cứng lại tại chỗ.
Bắc Thiên Hàn tức giận nói: "Ôn Bình, ngươi đừng hòng ra vẻ, cái thiệp quyết đấu tuyền qua này, hôm nay ngươi không nhận thì cút ra khỏi Nguyên Dương Vực!"
"Nhận nha, đương nhiên là nhận, ta cũng không có nói là không nhận. Chỉ là ta không phải Tuyền Qua Thần Tượng, phải đợi Tử Nhiên đại sư ra mới có thể nhận." Khi Ôn Bình nói lời này, Đao Ma bỗng nhiên đứng dậy, khóe miệng nổi lên ý cười, trong lòng ngầm hiểu.
"Vậy ngươi lập tức gọi Tử Nhiên ra! Chỉ là đồ bỏ, con rơi của Trạch Minh Cung, lắc mình một cái thì còn biến thành đại sư, đúng là mỉa mai." Bắc Thiên Hàn lạnh giọng trào phúng.
Nụ cười trên mặt Ôn Bình cũng cứng lại, thay vào đó là một phần ý lạnh, ý lạnh mang theo sát ý: "Thiệp quyết đấu tuyền qua đương nhiên chúng ta nhận, nhưng mà bây giờ Tử Nhiên đại sư không ở Tử Khí Các, cũng không biết khi nào sẽ về Thần Phi Thành. Nhưng nếu như có thể tiếp một kiếm của ta, ta sẽ để cho Tử Nhiên đại sư lập tức xuất hiện, như thế nào?"
"Hôm nay bản tọa không đến để nghịch kiếm với ngươi!" Bắc Thiên Hàn lạnh giọng cự tuyệt.
Ôn Bình cười lạnh, nói: "Bất Hủ Tông ta chỉ là một tông nhỏ ở Hồng Vực, dám nhận thiệp quyết đấu tuyền qua của Bắc phó cung chủ ngươi. Ngươi là cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, cũng không dám tiếp một kiếm của ta. Thật thú vị... Đao Ma, lát nữa thông báo cho Trần Hiết, kêu hắn đăng chuyện này lên Bất Hủ Nhật báo trong vòng một tháng, để cho cả U Quốc đều biết!"
Đao Ma cười hắc hắc, nói: "Tông chủ, một tháng có phải quá ít hay không?"
"Vậy một năm!"
"Nếu không, chúng ta cũng rải Bất Hủ Nhật báo ra sa trường?"
"Được!"
Đao Ma và Ôn Bình kẻ xướng người hoạ, không rõ rốt cuộc trong hồ lô của Ôn Bình bán thuốc gì.
Đơn thuần chỉ muốn làm cho Bắc Thiên Hàn khó chịu?
Hay là hắn định kéo dài thời gian?
Đương nhiên.
Không ai nghĩ đến cái khác.
Một kiếm giết Bắc Thiên Hàn, ai dám nghĩ tới?
Lúc này, Bắc Thiên Hàn đã bị Ôn Bình và Đao Ma chọc giận, nhưng mà hắn cũng không có bị lửa giận làm choáng váng đầu óc: "Không cần biết ngươi có ý gì, ta tiếp ngươi một kiếm, có thể! Nhưng ngươi có dám tiếp ta một kiếm hay không?"
"Tiếp, đương nhiên tiếp."
Thấy kế hoạch thành công, Ôn Bình lộ ra ý cười, sau đó thầm nghĩ: Nhưng mà muốn cho ta một kiếm? Vậy phải xem ngươi có cái mạng đó không đã?
Nói xong, Ôn Bình rời khỏi Tử Khí Các, chậm rãi đi qua người Bắc Thiên Hàn và rất nhiều cường giả Thiên Vô Cấm, trong ánh mắt còn mang theo một sợi ý lạnh nhìn phía trước, không nhìn bọn họ một chút nào, có vẻ như là không xem bọn họ ra gì.
"Ta chờ ngươi!"
Ôn Bình để lại ba chữ, hóa thành kinh hồng vọt thẳng lên không trung, đứng lơ lửng trên vạn mét trên không phía trên Thần Phi Thành.
Bắc Thiên Hàn khẽ cười một tiếng trào phúng, lập tức đuổi theo, dừng cách Ôn Bình trăm trượng trên vạn mét trên bầu trời.
Giờ khắc này.
Tất cả mọi người trong Thần Phi Thành ngẩng lên nhìn trời.
Ánh mắt nhìn chằm chằm hai người Ôn Bình và Bắc Thiên Hàn.
Tất cả mọi người biết, tông chủ Bất Hủ Tông có thể một kiếm giết Thiên Vô Cấm.
Đồng thời, tất cả mọi người cũng biết thực lực của Bắc Thiên Hàn đã đạt đến Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, là một trong ngũ đại phó cung chủ của Trạch Minh Cung.
Mặc dù hai bên chỉ ra một kiếm nhưng trong lòng mọi người trong Thần Phi Thành, đây là một trận quyết đấu đỉnh phong.
Ti Hải Hiền vốn định khuyên can.
Nhưng mà nghĩ đến tối nay, buổi đấu giá sẽ bắt đầu, nhưng Phong Tiềm và Thiên Nghiệp đến giờ chưa về.
Tám chín phần mười là đã chết dưới kiếm của Ôn Bình!
Cho nên hắn cũng muốn nhìn một chút.
Hành động này của Ôn Bình là ý gì?
Hắn muốn một kiếm giết Bắc Thiên Hàn thật?
Vạn mét trên không trung.
Bắc Thiên Hàn trầm giọng mở miệng: "Mặc dù không biết rốt cuộc ngươi có ý gì, nhưng ngươi và Tử Nhiên chắc chắn sẽ chết. Hôm nay Ti Hải Hiền có thể bảo đảm ngươi, nhưng lần tiếp theo thì sao? Ti Hải Hiền không ở bên người ngươi, ta sẽ đích thân giết ngươi."
"Muốn giết ta như vậy, quan hệ của Tinh Hải Nguyệt với ngươi rất tốt?"
Ôn Bình hỏi ngược một câu.
"Ngươi không xứng biết!"
Bắc Thiên Hàn trầm giọng mở miệng.
"Vậy có lẽ ngươi sẽ không có cơ hội để nói."
Dứt lời, kiếm đã ở tay Ôn Bình.
Lại sát ý đại thịnh!
Phanh ——
Ngũ mạch cùng chấn động, kiếm ý vô cùng sống động.
"Chỉ là hạ cảnh." Bắc Thiên Hàn khẽ trào phúng một tiếng, sau đó mở ra mạch môn.
Phanh ——