Biển lửa ngập trời hôm đó lập tức từ trong mạch môn của Ti Hải Hiền cuồn cuộn ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ hai ba mươi dặm bầu trời xung quanh.
Cho dù hắn ở trên không trung mấy ngàn mét nhưng nhiệt độ cao lan tràn xuống tới cũng không phải cỏ cây phía dưới có thể chịu được. Mắt thấy phía dưới hóa thành một cái biển lửa, Ti Hải Hiền lại giận quát một tiếng nữa, một tiếng phượng hót cao vút từ trong biển lửa vọng ra.
"Ôn tông chủ, hỏa linh này, ta gọi nó là Hỏa Phượng Hoàng. Có nó, Ti Hải Hiền ta có lòng tin trấn áp tất cả cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, cũng không biết so với kiếm ý của Ôn tông chủ thì ai mạnh ai yếu!" Ti Hải Hiền ngạo nghễ đứng, sau đó tâm niệm vừa động, Hỏa Phượng Hoàng lập tức cuốn lên biển lửa ngập trời nhào về phía Ôn Bình.
Cảm nhận được nhiệt độ và áp lực kinh khủng mà Hỏa Phượng Hoàng mang tới, Ôn Bình cảm thấy Ti Hải Hiền cũng không có nói ngoa, chỉ với một chiêu này thì đúng là đủ so với Vân Nhập Tùng không cần năng lực đặc thù của Tuyền Qua Đồ.
Nhưng mà.
Cũng chỉ là có thể sánh ngang Vân Nhập Tùng không cần năng lực đặc thù của Tuyền Qua Đồ mà thôi.
Sau một khắc.
Kiếm xuất hiện ở tay Ôn Bình.
Phanh ——
Ngũ mạch cùng chấn động.
Thức thứ hai của Thanh Liên Thất Kiếm.
Vân Nhập Tùng —— ra!
Vô số Thanh Liên Kiếm Ý nở rộ trong khoảnh khắc, sau đó hóa thành sóng lớn, phô thiên cái địa đánh tới Hỏa Phượng Hoàng. Cả hai đụng nhau, trong nháy mắt đó, Hỏa Phượng Hoàng phát ra một tiếng phượng gáy cao vút, giống như đang tăng lên sĩ khí cho mình, nhưng lại không thay đổi được kết cục bị Thanh Liên Kiếm Ý bao phủ.
Một hơi.
Hỏa Phượng Hoàng không còn!
Sắc mặt Ti Hải Hiền bỗng nhiên đại biến, sau đó nhìn thấy vô số Thanh Liên Kiếm Ý còn đánh tới hắn, cũng mang cảm giác tử vong ngạt thở đến cho hắn, Ti Hải Hiền vội vàng hô to: "Ôn tông chủ, ta thua, thua!"
Nói xong.
Thanh Liên Kiếm Ý chậm rãi tiêu tán cách Ti Hải Hiền ngàn trượng.
Ti Hải Hiền thấy thế thì lập tức thở dài một hơi, xoa xoa mồ hôi xuất hiện trên trán mình, đắng chát cười một tiếng, nói: "Chênh lệch lớn như thế sao?"
Sau khi đóng lại mạch môn, Ti Hải Hiền lòng vẫn còn sợ hãi một màn vừa mới diễn ra, cả buổi không lấy lại bình tĩnh được.
Một kiếm đó.
Đủ để sánh ngang công kích của cường giả phong vương.
Nhưng Ôn Bình mới Thiên Vô Cấm Hạ Cảnh mà thôi.
Đúng là yêu nghiệt!
Xem ra cường giả phong vương phía sau Bất Hủ Tông chắc chắn cũng không đơn giản!
Thậm chí có thể là tồn tại vô địch trong phong vương.
Nhân vật như vậy, tuyệt đối là đỉnh của Triều Thiên Hạp.
Người mạnh hơn nhân vật như vậy ở Triều Thiên Hạp, tuyệt đối không cao hơn mười người!
"Ôn tông chủ, kiếm pháp của ngươi là gì?" Sau khi bình tĩnh lại sau cơn kinh hãi, Ti Hải Hiền chậm rãi tới gần Ôn Bình, sau đó không nhịn được hỏi.
Ôn Bình bình tĩnh nói ra ba chữ: "Thanh Liên Kiếm."
"Thanh Liên Kiếm..." Ti Hải Hiền cẩn thận lặp lại ba chữ này, cũng tìm kiếm tất cả những gì liên quan đến Thanh Liên Kiếm trong trí nhớ của mình.
Nhưng mà, không thu hoạch được gì.
Lúc này, Ôn Bình mở miệng nói: "Tỷ thí xong rồi, ngươi cần phải đi."
Dứt lời, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ Ôn Bình.
Ti Hải Hiền thấy thế thì vội vàng nói: "Ôn tông chủ, chúng ta gặp ở Thiên Dương Thành, đến lúc đó mời ngươi uống rượu!"
"Gặp ở Thiên Dương Thành."
Ôn Bình đáp lại một câu, sau đó theo bạch quang biến mất.
Ti Hải Hiền ngừng chân tại chỗ mấy hơi, đưa tay dập tắt đám lửa lớn dưới đất, sau đó cũng trở về Thần Phi Thành, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về Thiên Dương Thành.
Nửa canh giờ sau.
Một cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm đi tới nơi đây.
Cảm nhận được khí tức còn chưa tiêu tán trên bầu trời, đại địa hoang tàn khắp nơi, hắn kinh ngạc nói: "Rốt cuộc tìm được!"
Theo hắn kinh hô, càng ngày càng nhiều người hội tụ tới đây.
Mười người.
Trăm người.
Ngàn người.
Sau đó hơn vạn.
Mọi người hội tụ ở đây, nhìn cảnh tượng trước mắt, suy đoán Ôn Bình và Ti Hải Hiền luận bàn, rốt cuộc thì người nào thắng, người nào thua.
Chúng thuyết phân vân, có người cảm thấy Ôn Bình thắng.
Có người cảm thấy Ti Hải Hiền thắng.
Khiến cho từ hôm nay trở đi, Nguyên Dương Vực có thêm một cái bí ẩn chưa có lời đáp!
Lại nói Ôn Bình, sau khi trở lại Bất Hủ Tông thì thuận tay triệu hồi ba người Thiên Huyền, Tử Nhiên, U Nguyệt về Bất Hủ Tông.
Thứ nhất là tạm thời Tử Khí Các không có chuyện gì.
Thứ hai là hai người Thiên Huyền, U Nguyệt cũng nên về tông xem một chút.
Thiên Huyền biết tin tức này, kích động không thôi.
So với hắn, U Nguyệt bình tĩnh hơn nhiều, nhưng mà trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Khi hai người theo Tử Nhiên trở lại Bất Hủ Tông, trong khoảnh khắc bước ra khỏi truyền tống trận, lập tức bị hàm lượng mạch khí tràn ngập xung quanh làm cho kinh hãi.
Vậy mà còn nồng đậm hơn cả Triều Thiên Hạp!
Còn gấp mấy lần!
So với nó, Triều Thiên Hạp giống như là khu vực bị vứt bỏ như Hồ Thiên Địa.
Tử Nhiên thấy thế thì bình tĩnh nói: "Thiên Huyền trưởng lão, không riêng gì hàm lượng mạch khí không giống, một ngọn cây cọng cỏ trong Bất Hủ Tông cũng không giống."
"Thật sao?"
Thiên Huyền đi đến trước cây nhỏ bên cạnh, muốn bẻ một nhánh xem có gì khác không nhưng hắn phát hiện cho dù có dùng sức như thế nào thì cũng không thể bẻ gãy nó.
Một nhánh cây mà còn cứng hơn linh thể của cường giả Thiên Vô Cấm.
Đây là cây gì?
Phanh ——
Thiên Huyền lập tức mở hết ngũ mạch.
Muốn vận dụng toàn bộ lực lượng bẻ gãy nó.
Nhưng bị Ôn Bình quát bảo ngưng lại: "Thân là Thiên Vô Cấm, ngươi đọ sức với một cái cây làm gì?"
"Cây này."
Thiên Huyền bỗng nhiên thu tay lại, kinh nghi mở miệng.
Ôn Bình nhàn nhạt đáp lại một tiếng: "Chỉ là cây bình thường thôi, bẻ thì chắc chắn có thể bẻ gãy, nhưng cũng không phải là Thiên Vô Cấm có thể bẻ gãy."
Dứt lời, không để ý tới Thiên Huyền nữa, cũng không quan tâm câu nói này mang tới chấn kinh cho Thiên Huyền mà đưa năm viên Phá Kính Đan cho U Nguyệt, nói: "Đây là Phá Kính Đan, sau khi nuốt vào thì có tỉ lệ một thành sẽ giúp ngươi bước vào Thiên Vô Cấm, ngươi có thể tìm một chỗ bất cứ ở phía sau núi này đột phá cảnh giới."