Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1493 - 【Vip】 Nuốt Sống Yêu Tổ (2)

【VIP】 Nuốt sống Yêu Tổ (2) 【VIP】 Nuốt sống Yêu Tổ (2)

Đột ngột.

Tiếng hét phẫn nộ vang lên.

"Hoài Không, có phải ngươi cảm thấy bản Yêu Tổ chiêu hiền đãi sĩ chính là dễ nói chuyện hay không?" Tinh Dạ Yêu Tổ quấn quanh một thạch phong cự đại, trong lúc tức giận chất vấn Hoài Không, không nhịn được xoắn nát thạch phong.

Thạch phong hóa thành vô số đá vụn hòa theo bụi bặm rơi xuống, trong đó có một tảng đá lớn ngàn trượng lăn đến trước mặt Hoài Không.

Lấy thân người đối mặt với Tinh Dạ Yêu Tổ, Hoài Không một ngụm nuốt nó vào, giống như là ăn một viên đậu nành, sau đó cường ngạnh đáp lại: "Thần phục? Hoài Không ta, còn có Yêu tộc ở Hồ Yêu Hoàng sinh ra thì mệnh cứng, không học cách cúi đầu được, các ngươi không cần nhiều tốn nước bọt."

Dứt lời, cất bước muốn rời khỏi: "Thái Sơn!"

Thái Sơn lập tức đuổi theo, từ đầu đến giờ, hắn vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm ba tôn Yêu Tổ hạ cảnh, chuẩn bị tâm lý hi sinh yểm hộ Yêu Hoàng rời đi bất cứ lúc nào.

"Muốn đi?"

Yêu Tổ Phục Diễm vẫn luôn nhìn chằm chằm lập tức hiện ra yêu thân, dùng khổng yêu thể khổng lồ ngăn đường Hoài Không, sau đó đưa tay một trảo vỗ tới Thái Sơn.

Thái Sơn chỉ là Địa Vô Cấm Thượng Cảnh.

Mà Phục Diễm thì là Yêu Tổ.

Một trảo này, hiển nhiên là muốn giết Thái Sơn.

Hoài Không thấy thế, lập tức vận chuyển yêu đan trong cơ thể, dùng yêu lực mênh mông ngưng tụ ra một mảnh Hỗn Độn Tuyền Qua xám trắng đen giao nhau ở trước mặt Thái Sơn.

Phanh ——

Một giây sau, lợi trảo của Phục Diễm đập vào trên Hỗn Độn Tuyền Qua, xung kích đánh cho phạm vi ngàn trượng xung quanh chỗ Thái Sơn đứng đều bị san thành bình địa.

Nhưng mà Thái Sơn lông tóc không thương.

Hỗn Độn Tuyền Qua cũng không có tổn thương chút nào.

Phục Diễm thấy thế thì không có sai kinh ngạc, nụ cười dữ tợn, có chút khinh thường, thu lợi trảo lại, sau đó nói: "Ta cảm nhận được lực lượng của Thao Thiết, hóa ra chỉ là hỗn tạp mà thôi. Thật thú vị, hỗn tạp mà cũng có thể bước vào cảnh giới Yêu Tổ."

Rất hiển nhiên.

Truyền thuyết long sinh cửu tử cũng có ở thế giới này.

Đối với chuyện này, Hoài Không không để ý đến, quay qua nhìn Thái Sơn nói: "Nhanh trốn."

Thái Sơn khẽ giật mình, vốn đã chuẩn bị sẽ chịu chết vì Hoài Không, hắn không chút do dự, nghe theo mệnh lệnh của Hoài Không, hóa thành kinh hồng theo đường cũ bỏ chạy.

Bởi vì hắn không nhìn thấy chút kinh hoảng nào trên mặt Yêu Hoàng.

Vậy hắn tiếp tục ở lại đậy thì sẽ trở thành gánh nặng cho Yêu Hoàng.

Ngay khi Thái Sơn hóa thành kinh hồng trốn ra bên ngoài, Phục Diễm lại động, đồng thời hai tôn Yêu Tổ khác cũng chuẩn bị xuất thủ, trợ Phục Diễm trấn sát Hoài Không và Thái Sơn.

Nhưng mà Tinh Dạ Yêu Tổ xuất thủ ngăn lại.

"Chỉ là hỗn tạp mà thôi, không lật được trời. Ta cũng muốn xem xem hắn dựa vào đâu mà dám nói mình mệnh cứng, không học được cách cúi đầu."

Tinh Dạ Yêu Tổ mở miệng, hai tôn Yêu Tổ bên cạnh lập tức ngừng bước, không có đi giúp Phục Diễm, cũng không có đi truy Thái Sơn.

Chỉ nghe một tiếng gầm lên giận dữ, thân hình Phục Diễm Yêu Tổ bỗng biến thành gấp hai trước đó, khí thế cũng liên tục tăng lên, đạt tới một cái đỉnh điểm.

Theo sau đó, đêm tối cực hạn đột nhiên giáng lâm, lấy tốc độ như lôi đình quét sạch thế giới dưới đất, lập tức bao phủ Hoài Không.

Bá ——

Quanh người Phục Diễm dấy lên ngọn lửa màu đen, hóa thành kinh hồng xông vào trong đêm tối, giống như sao trời vẫn lạc, để lại một đạo lưu quang trong đêm tối, vọt thẳng đến Hoài Không.

"Thần Thông · Cực Dạ Liệt Không!"

Nói xong, năm đạo lưu quang đi ngang qua đêm tối.

Hình dạng của năm đạo lưu quang này chính là một vết trảo.

Bá ——

Bá ——

Bá ——

Mười cái hô hấp mà thôi.

Hàng ngàn hàng vạn vết trảo đốt sáng đêm tối, cũng chấn động đến thế giới dưới lòng đất vang lên ầm ầm, như là một trận động đất đột kích.

Tinh Dạ Yêu Tổ nhìn cảnh này, trầm giọng mở miệng: "Mặc dù thần thông Cự Dạ Liệt Không của Phục Diễm không thể khống chế tự nhiên chi lực nhưng uy năng đã là đủ chém giết cường giả nhân loại Thiên Vô Cấm. Nhìn khắp toàn bộ Triều Thiên Hạp, Yêu Thần hạ cảnh có thể sánh vai cũng không nhiều."

Hắn muốn xem thử xem.

Loại hỗn tạp như Hoài Không có lực lượng gì mà dám nói ra mệnh cứng, không học được cách cúi đầu.

Nếu như Hoài Không có thể kiên trì một ngày trong Cực Dạ Liệt Không của Phục Diễm thì hắn có thể suy tính một chút, thả Hoài Không một con đường sống.

Nếu như không thể.

Vậy cũng chỉ có thể chết!

Cùng lúc đó, Hắc Ảnh cũng chạy tới thế giới dưới lòng đất, nhìn thấy màn này.

Con mắt Hắc Ảnh xuyên thấu đêm tối, lập tức truyền toàn bộ những gì đã xảy ra ở thế giới dưới lòng đất về Tẫn Tri Lâu, xuất hiện trước mắt ba người Ôn Bình.

"Hoài Không?"

Trần Hiết giật mình, ánh mắt rơi vào Hoài Không đang cuộn mình trong đêm tối, cũng không có đánh trả.

Cũng ngay lúc Trần Hiết kinh hô, Hoài Không lập tức hiện ra Hỗn Độn Thao Thiết chi thân, ngạnh kháng công kích của Phục Diễm, mở ra miệng máu, thôn phệ chi lực điên cuồng trào ra từ đó, hóa thành vòng xoáy quét sạch ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ Phục Diễm đang đánh tới chỗ Hoài Không.

"Không được!"

Khi Phục Diễm bị thôn phệ chi lực bao phủ, phát hiện thân thể của mình lại không tránh thoát được, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi.

Mà Hoài Không nói một câu khiến cho Phục Diễm nhận ra được chuyện lớn không ổn.

"Ngươi đang giúp ta gãi ngứa sao?"

Hoài Không nói xong, Hỗn Độn chi lực cũng điên cuồng vọt từ trong thân thể và giữa thiên địa tới, dung nhập vào trong thôn phệ chi lực.

Một phiến vòng xoáy Hỗn Độn Thôn Phệ lập tức hình thành!

"Đây là lực lượng gì?"

"Tự nhiên chi lực?"

"Thiên địa chi lực?"

Cảm nhận được Hỗn Độn mãnh liệt đồng thời phi thường xa lạ, sắc mặt Phục Diễm đại biến, mắt thấy thân thể của mình đang chậm rãi bị nuốt vào trong vòng xoáy, bắt đầu điên cuồng giãy dụa.

Nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng gì!

Mười hơi ngắn ngủi, nửa người dưới của Phục Diễm đã rơi vào trong vòng xoáy Hỗn Độn Thôn Phệ, đồng thời còn đang nhanh chóng chìm xuống dưới.

Bình Luận (0)
Comment