Diễn xong tuồng vui này, Ôn Bình mới đáp xuống quảng trường, đồng thời tỏ vẻ nghi hoặc tự nhủ: "Vụ Kỳ Vương sao vậy ta? Đang uống vui vẻ, nói không uống là không uống."
Long Dương Vương đứng dậy nghênh đón Ôn Bình đến, mặt mũi hớn hở cười nói: "Ôn tông chủ không cần để ý, lão gia hỏa đó chính là như vậy. Nếu hắn có việc, vậy chúng ta tiếp tục ngồi xuống tâm sự, vừa khéo ngài cũng có thể xem lễ vật ta chuẩn bị!"
"Nhưng mà hắn làm như vậy, Lý Bạch tiền bối không vui. Dù sao Lý Bạch tiền bối bế quan nhiều năm như vậy, hiếm khi mới vì cố nhân mà xuất quan một lần, uống đến một nửa, còn chưa có tận hứng thì Vụ Kỳ Vương tiền bối lại muốn lập tức rời đi." Ôn Bình ra vẻ bất đắc dĩ.
Long Dương Vương cũng chỉ trích: "Lão gia hỏa này, đúng là làm hỏng nhã hứng của người khác, sau này ai còn mời hắn uống rượu? Nhưng mà chuyện đã đến nước này, cũng không có cách nào. Ôn tông chủ, ngồi một chút... lần sau ngài nói cho Lý Bạch tiền bối, nếu hắn muốn uống rượu, ta sẽ uống với hắn đến sảng khoái!"
"Lời này ta nhất định sẽ nói lại."
Ôn Bình đồng ý một tiếng, Long Dương Vương bên cạnh ra hiệu, thị nữ trẻ bên cạnh bưng một bình rượu ngon màu đỏ lên, khóe miệng nở một nụ cười.
Đã diễn đủ.
Người làm chứng lớn nhất cũng đã có.
Người bình thường có thể người của quốc đô U Quốc đến điều tra không tin, Long Dương Vương bọn họ còn có thể không tin?
Nói tóm lại.
Vụ Kỳ Vương chết không có liên quan gì đến Bất Hủ Tông ta!
"Mời!"
Ôn Bình nhấp một ngụm nhỏ.
Cùng lúc đó, trong chỗ sâu trong hoàng thành của quốc đô U Quốc, trong một cái lầu các bảy tầng được tầng tầng Thần U Quân trấn giữ đột nhiên có một tiếng kinh hô vọng ra.
"Không xong!"
"Sinh mệnh tinh của Vụ Kỳ Vương vừa mới vỡ vụn!"
Hai câu nói khiến cho hoàng thành quốc đô U Quốc vốn bình tĩnh trong màn đêm trở nên dậy sóng.
Đột nhiên có một vị cường giả phong vương vẫn lạc.
Đây chính là chuyện lớn bằng trời!
Chuyện xảy ra trong hoàng thành, khiến cho quốc đô U Quốc vốn không yên tĩnh trở nên xôn xao.
Tin tức này giống như là mưa xuân, xuyên qua tầng tầng trấn giữ có thể nói là kín không kẽ hở trong hoàng thành, trong vòng một đêm, toàn thành đều biết!
Một đêm này, mấy vị cường giả phong vương vào hoàng thành trong đêm.
Một đêm này, Thần U Vệ thần bí nhất U Quốc ngàn kỵ ra khỏi thành trong đêm.
Mà người tạo thành tất cả là Ôn Bình, giờ phút này đang ngồi ở bên cạnh Long Dương Vương, hưởng thụ tuyệt thế rượu ngon Long Dương Vương cố ý mang tới.
Một chén vào bụng, toàn thân như lửa.
Hai chén vào bụng, thắng qua ngàn ngày khổ tu.
Long Dương Vương tỏ vẻ không nỡ và đau lòng, nói: "Ôn tông chủ, cái Thiên Giang Tửu màu đỏ này chính là rượu ngon ngàn năm, toàn bộ U Quốc cũng chỉ có mười vò. Hơn nữa bảy đàn ở trong hoàng thành, chỉ có ba vò ở bên ngoài hoàng thành. Bản vương chỉ có một vò mà thôi!"
Ôn Bình cười không nói.
Hắn tin Long Dương Vương.
Nhưng nếu như muốn dùng một vò rượu để lấy được hảo cảm của mình thì hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Cocacola trong Quan Ảnh Thất kém hơn rượu này?
Rượu này có thể tăng độ thuần thục ma pháp lên?
Cocacola trong Quan Ảnh Thất có thể!
Uống một ly nữa, Ôn Bình chỉ cảm thán một câu: "Đúng là rượu ngon."
Long Dương Vương thấy thế thì bất động thanh sắc thu vẻ đau lòng lại, bởi vì hắn nhìn ra Ôn Bình không hề để ý gì một vò rượu này.
Cũng may hắn trở về một chuyến, cũng không chỉ là chuẩn bị một vò tuyệt thế rượu ngon này.
Long Dương Vương nói tiếp: "Ôn tông chủ, nghe nói Bất Hủ Nhật báo của Tẫn Tri Lâu của quý tông gặp trở ngại khi mở rộng ngoài Nguyên Dương Vực?"
"Chưa nói là trở ngại, chỉ là một chút tôm tép nhãi nhép thôi." Ôn Bình bình tĩnh đáp.
"Đương nhiên là vậy. Với thực lực của Bất Hủ Tông, những tôm tép nhãi nhép đó muốn ngăn cản Bất Hủ Nhật báo mở rộng, đó chính là bọ ngựa đấu xe." Long Dương Vương hùa theo một tiếng: "Nhưng mà không có phiền toái này thì Ôn tông chủ cũng có thể bớt lo một chút."
Nói xong, Long Dương Vương móc một quyển sách vàng từ trong ngực ra!
Không đợi Ôn Bình mở miệng, Long Dương Vương nói tiếp: "Đối với người mình, xưa giờ bản vương không keo kiệt. Đây chính là lễ gặp mặt thứ nhất của bản vương!"
Nói xong, sách vàng được chậm rãi mở ra.
Ôn Bình tập trung nhìn vào, không khỏi mỉm cười.
Lễ vật thứ nhất mà Long Dương Vương chuẩn bị, hắn không thể từ chối.
Thấy Ôn Bình lộ ra ý cười, trong lòng Long Dương Vương biết ổn, mừng lớn nói: "Quốc chủ tự mình hạ lệnh, trong U Quốc, Bất Hủ Nhật báo có thể tùy ý truyền bá, hai phe quan quân không được can thiệp. Theo đề nghị của bản vương, quốc chủ còn cho phép Tẫn Tri Lâu thiết lập chỗ phát báo trong mỗi thành. Cứ như vậy, cho dù những tông môn, gia tộc thế lực không biết tốt xấu đó có ý quấy rối thì cũng không lật nên được bọt nước gì.”
"Điện hạ có lòng."
Được lắm.
Lễ gặp mặt thứ nhất này, đúng là hắn không từ chối được.
Bất Hủ Nhật báo có thể truyền bá khắp toàn bộ U Quốc, thậm chí Triều Thiên Hạp là chuyện hắn cực kỳ muốn nhìn thấy. Nếu như không có sách vàng của quốc chủ U Quốc, Bất Hủ Tông muốn hoàn thành một hành động vĩ đại này thì đoán chừng còn cần một đoạn thời gian dài dằng dặc. Dù sao bên ngoài Nguyên Dương Vực, lời của Bất Hủ Tông không có trọng lượng.
Có sách vàng của quốc chủ, Tẫn Tri Lâu có thể hoàn thành bố trí ở U Quốc trong thời gian ngắn. Đến lúc đó, mọi người có thể chân không bước ra khỏi nhà cũng có thể biết rõ chuyện thiên hạ!
Đây là thứ hắn muốn để lại cho thế giới này!
Phần lễ vật này của Long Dương Vương, nhớ kỹ đã!
Tương lai nếu như Long Dương Vương cần mình hỗ trợ, hắn có thể ra tay một lần trong phạm vi mình có thể.
Long Dương Vương cười nói: "Ôn tông chủ không cần phải khách khí, nếu Ôn tông chủ nghĩa vô phản cố lựa chọn bản vương, bản vương tuyệt đối sẽ không bạc đãi Ôn tông chủ."