Ngọc Kiếm vỡ vụn, Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh trong một vực đều sẽ nhận được tin tức trong khoảng thời gian ngắn, cũng nhận được vị trí của người cầu cứu.
Quá trình này thường là một khắc đồng hồ.
Cũng ngay trong nháy mắt khi Ngọc Kiếm vỡ vụn, người bên ngoài Luyện Ngục Tháp phát ra tiếng thán phục không dứt, chỉ vì trước Luyện Ngục Tháp xuất hiện một cái màn sáng.
"Xếp hạng của Luyện Ngục Tháp xuất hiện!"
"Xếp hạng của Luyện Ngục Tháp chỉ xuất hiện khi có Thiên Vô Cấm xông tháp, xem ra là có cường giả Thiên Vô Cấm đang xông Luyện Ngục Tháp!"
"Không biết là vị tiền bối nào?"
Dưới ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm của mọi người, màn sáng chậm rãi trở nên rõ ràng.
Trở nên rõ ràng, trên màn sáng viết đầy tên người, trước sau tên của bọn họ đều có một con số, nhưng mà gần như đều không giống nhau, rất ít xuất hiện số lượng giống nhau.
Một, Liệt Diễm Thiên: Tám mươi tám.
Hai, Tuyệt Hàn Dũng: Tám mươi ba.
Ba, Thiên Hác: Tám mươi hai.
Ba, Kiếm Trạch: Tám mươi mốt.
...
Số lượng trước mặt đại biểu xếp hạng.
Số lượng phía sau thì đại biểu số tầng.
Lúc này, xếp hàng trên màn sáng bắt đầu trượt xuống, sau đó khóa chặt xếp hạng của một người.
Năm, Vô Pháp Vô Thiên: Tám mươi.
"Mau nhìn!"
"Lại là Vô Pháp Vô Thiên tiền bối!"
"Má ơi, hôm nay ta lại gặp được Thiên Vô Cấm Trung Cảnh tiền bối xông tháp... sao mấy năm nay lại không có vân may tốt như vậy!"
"Ba năm qua đi, Vô Pháp Vô Thiên tiền bối lại tới xông Luyện Ngục Tháp, không biết lần này có thể đi lên bao nhiêu tầng."
"Vô Pháp Vô Thiên tiền bối là cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh trẻ tuổi nhất trong top mười Luyện Ngục Tháp, được lâu chủ ca tụng là người có thể vượt qua Liệt Diễm Thiên tiền bối, trở thành thập đại cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh của Già Thiên Lâu, ta cảm thấy bên lên tầng tám mươi mốt chắc chắn không có vấn đề."
"Tầng tám mươi mốt chắc chắn là không có vấn đề, không thì Vô Pháp Vô Thiên tiền bối cũng không đột nhiên đến xông Luyện Ngục Tháp, nhưng mà ta cảm thấy Vô Pháp Vô Thiên tiền bối có thể lên tầng tám mươi hai. Bởi vì ta nghe nói mấy tháng trước Vô Pháp Vô Thiên tiền bối đã so tài với Thiên Hác tiền bối."
"Kết quả thì sao?"
"Đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh một chút!"
"Kết quả chính là hai người đại chiến một ngày một đêm, bất phân thắng bại! Bởi vậy có thể thấy được bây giờ Vô Pháp Vô Thiên tiền bối tuyệt đối là cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh top ba ở Hắc Vực! Cho nên ta tin leo lên tầng tám mươi hai cũng không có vấn đề gì!"
Trong tiếng bàn luận của mọi người, Vi Sinh Tinh Vũ khịt mũi coi thường hừ lạnh một tiếng, không nói một lời nhìn chằm chằm Luyện Ngục Tháp trước mắt.
Đao Ma nghi hoặc hỏi: "Thế nào?"
"Mới đầu cái đồ chơi này là ta đặt ở đây." Vi Sinh Tinh Vũ thấp giọng đáp lại một tiếng, nhưng mà chuyện quan trọng nhất hắn không có nói.
Lúc trước, Luyện Ngục Tháp là do hắn giành được từ trong quốc khố U Quốc, đặt ở đây với mục đích là ban thưởng, đốc xúc người trong Hắc Vực tu hành.
Nhằm khiến cho người trong Hắc Vực càng ngày càng mạnh trong thời gian ngắn!
Thật không ngờ mấy trăm năm trôi qua, đúng là người trong Hắc Vực càng ngày càng mạnh, hơn nữa còn có người đã đăng đỉnh Luyện Ngục Tháp nhưng lại không ai nhớ người đã lập nên Luyện Ngục Tháp như hắn.
Lúc này, Đao Ma lại lên tiếng hỏi: "Vậy thì phá hủy mang về?"
"Không đem đi được, chìa khoá đã rơi vào trong tay tử địch." Tử địch mà Vi Sinh Tinh Vũ nói dĩ nhiên chính là lâu chủ Già Thiên Lâu Vô Tẫn Thiên Huyền.
Sau khi nghe xong, Đao Ma cũng không nói thêm cái gì.
Sau một khắc, xếp hạng trên màn sáng thay đổi.
Ba, Vô Pháp Vô Thiên: Tám mươi ba.
Giờ khắc này, tất cả mọi người xôn xao.
Vô số người kinh hãi không thôi.
Có người trong số bọn họ nghĩ Vô Pháp Vô Thiên có thể lên tầng tám mươi hai nhưng bọn họ không nghĩ tới Vô Pháp Vô Thiên có thể xông lên tầng tám mươi ba.
Dù sao một tầng là một thiên địa.
Càng lên cao càng khó.
Từ khi Luyện Ngục Tháp sừng sững ở Hắc Vực đến nay, tổng cộng chỉ có hai người xông tới tầng tám mươi ba. Một người là thập đại cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh của Già Thiên Lâu Liệt Diễm Thiên.
Một người khác đã chiến tử.
Bây giờ lại có thêm một người.
"Tám mươi ba... tám mươi ba..."
"Ai mà ngờ được lại là tầng tám mươi ba."
"Vô Pháp Vô Thiên tiền bối không hổ là thiên tài được lâu chủ tán dương, được vinh dự cho là người có thể vượt qua Liệt Diễm Thiên tiền bối nhất ở Hắc Vực."
Trong tiếng than thở liên miên bất tuyệt của mọi người, lối vào Luyện Ngục Tháp, một người thanh niên mặc trường sam màu đỏ, trong ngực ôm một thanh trường kiếm, bước chân chậm chạp, có vẻ như cực kỳ mỏi mệt, nhưng trong ánh mắt lại có sát ý lăng lệ đi ra.
Khi hắn chậm rãi đi ra, mọi người hoan hô từng đợt.
Người này chính là Vô Pháp Vô Thiên!
Mà những tiếng hoan hô này, có lẽ là Vô Pháp Vô Thiên đã hưởng thụ đủ rồi cho nên trong nháy mắt khi đi ra khỏi Luyện Ngục Tháp thì định hóa thành kinh hồng rời đi.
Đúng vào lúc này, Đao Ma từ trong đám người đứng dậy, mười phần khiêu khích dò hỏi: "Ngươi chính là Vô Pháp Vô Thiên?"
"Ừm?"
Vô Pháp Vô Thiên nhíu lông mày lại.
Hình như hắn không ngờ sẽ có người tới khiêu khích hắn.
Đám người xung quanh cũng đều cực kỳ kinh ngạc nhìn Đao Ma, nhất là mấy nam nữ trung niên mới đứng bên cạnh Đao Ma lúc nãy.
Bọn họ vốn cho rằng Đao Ma cũng đến xem náo nhiệt.
"Đời này Đao Quỷ ta chưa thấy cái tên nào phách lối như vậy, cha ngươi lấy tên này cho ngươi, không sợ ngươi đi ra ngoài bị người ta đánh sao?"
Đao Ma nói xong, người vây xem bốn phía lập tức có người kinh hô.
"Đao Quỷ, chính là cái tên điên không ngừng khiêu chiến cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh ở Hắc Vực gần đây!" Nói xong, người đó lập tức nhận ra được mình nói sai, tranh thủ che miệng của mình, trong lòng âm thầm tự trách mình đúng là không biết sống chết.
Đao Quỷ!
Trong khoảng thời gian này, liên tiếp chém giết nhiều vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh.
Cái ngoại hiệu tên điên này là hắn có thể nói ra hay sao?