Long Kha cảm thán một câu.
"Vi Sinh trưởng lão rút sạch nội tình của Chiến bộ!"
Trần Hiết vui vẻ ra mặt nói tiếp: "Nói thật, Vi Sinh trưởng lão thu hết một đợt như vậy, trong vòng một trăm năm, cho dù Bất Hủ Tông chúng ta không làm gì cả, hơn nữa không ngừng mở rộng thì cũng sẽ không thiếu bạch tinh!"
Giàu.
Bất Hủ Tông triệt để giàu.
Toàn bộ Triều Thiên Hạp, đoán chừng không có mấy cái tông môn có thể giàu hơn Bất Hủ Tông?
Nếu như có thì cũng chỉ có thể là những tông môn lục tinh đỉnh tiêm trong U Quốc hoặc là trong lãnh địa Già Thiên Lâu.
Ngoại trừ những tông môn này, không ai có thể giàu hơn Bất Hủ Tông.
"Trong này còn có."
Ôn Bình ném ba cái tàng giới ra, chính là tàng giới của ba vị cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh Tần Thiên Bàng.
Long Kha cầm lấy, lật xem từng cái, sắc mặt vui mừng: "Tông chủ, mạch thuật Thiên cấp do ba người sáng tạo đều có trong tàng giới. Lại thêm mấy thứ đồ lặt vặt nữa, giá trị không nhỏ, quý giá nhất hẳn là ba viên Na Di Thiên Châu này."
Dứt lời, Long Kha lấy ba viên Na Di Thiên Châu từ trong tàng giới ra, hiếu kì nhìn chằm chằm, cả buổi không dời mắt.
"Tỷ, cho ta xem một chút!"
Long Nguyệt vội vàng đi lên, lấy một viên từ tay Long Kha, cẩn thận nhìn vài lần, sau đó lại đưa cho Trần Hiết bên cạnh.
Lúc này, Long Kha lại nói.
"Phụ thân ta từng nói, Na Di Thiên Châu là bảo bối sánh ngang Lục Tuyền Tuyền Qua Đồ, giá trị không thể đo lường! Chỉ có Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng của Già Thiên Lâu có thể chế tạo, hơn nữa chế tạo nó cần thiên tài địa bảo cực kỳ hi hữu, không ít cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh dốc cả một đời cũng khó mà gom góp."
"Một viên có thể na di vạn dặm!"
Nói xong, Long Kha cẩn thận từng li từng tí đưa tới hai viên Na Di Thiên Châu.
Ôn Bình cầm lấy, sau đó lật xem vài lần.
Không đủ mượt mà!
Bên cạnh, Trần Hiết hỏi: "Tông chủ, cái Na Di Thiên Châu này là bảo bối hiếm có. Chúng ta nên xử lý như thế nào?"
Ôn Bình xem mấy lần, trả Na Di Thiên Châu lại cho Long Kha, sau đó dặn dò: "Ba viên Na Di Thiên Châu, giữ một viên cho Tử Nhiên trưởng lão, hai viên còn lại bán ra ở Tử Khí Các. Có truyền tống trận, cái Na Di Thiên Châu này xem như là gân gà với các ngươi."
"Cũng thế."
Trần Hiết không khỏi cảm khái một tiếng.
Na Di Thiên Châu.
Na Di Thiên Châu.
Không phải ngươi không đủ quý giá.
Mà là ngươi đúng là không có tác dụng gì ở Bất Hủ Tông.
"Mặc dù chúng ta không cần nhưng nếu như đăng tin tức đấu giá hai viên Na Di Thiên Châu lên Bất Hủ Nhật báo thì chắc chắn sẽ có thể bán một cái giá tốt." Long Kha nói tiếp.
Trần Hiết suy tư, nói: "Tông chủ, nếu như chúng ta đấu giá Na Di Thiên Châu, chắc chắn sẽ khiến cho người ẩn núp của Già Thiên Lâu chú ý. Chỉ sợ Già Thiên Lâu sẽ chú ý tới chúng ta, đến lúc đó chẳng phải những chuyện chúng ta làm đều sẽ phí công sao?"
"Phí công cái gì?" Ôn Bình hỏi lại.
"Na Di Thiên Châu bại lộ, Già Thiên Lâu sẽ hoài nghi bọn người Tần Thiên Bàng không phải Vụ Kỳ Vương giết mà là bị cường giả Bất Hủ Tông ta giết chết. Hơn nữa, đoán chừng U Quốc đã biết Vụ Kỳ Vương vẫn lạc, cho nên một khi quốc chủ U Quốc liên hệ với chuyện này, sợ là sẽ hoài nghi là chúng ta giết Vụ Kỳ Vương." Trần Hiết đột nhiên cảm thấy Na Di Thiên Châu tuy có thể bán một cái giá tốt.
Nhưng sẽ gây ra một đống phiền phức.
Không bán Na Di Thiên Châu, những gì Bất Hủ Tông làm sẽ không bại lộ.
Bán Na Di Thiên Châu, tất cả hoài nghi đều sẽ ập lên đầu Bất Hủ Tông.
"Để bọn họ hoài nghi đi, không quan trọng." Ôn Bình tỏ vẻ không sao cả.
"A?"
Trần Hiết có chút không hiểu.
Ôn Bình giải thích: "Nếu như quốc chủ U Quốc, lâu chủ Già Thiên Lâu kề đao lên cổ chất vấn ngươi, ngươi nói cho hắn biết là có người ủy thác ngươi bán Na Di Thiên Châu. Chỉ cần không phải hai người bọn họ tự mình đến, vậy thì để cho người khác chậm rãi hoài nghi đi. Hoài nghi chúng ta, chúng ta lại không mất một miếng thịt. Nếu sẽ rớt thịt, vậy vừa khéo trong tay ta lại có thêm mấy cỗ thi thể có thể sử dụng."
"Cũng thế..." Nghe Ôn Bình giải thích, Trần Hiết hiểu.
Ôn Bình tiếp tục giải thích: "Người của Già Thiên Lâu, chẳng lẽ bọn họ không nghi ngờ thì sẽ không diệt Bất Hủ Tông chúng ta nữa? Còn người của U Quốc, không cần biết là nghi ngờ hay không nghi ngờ, Vụ Kỳ Vương vẫn lạc thì đều sẽ tới tra Bất Hủ Tông chúng ta. Cho nên, Na Di Thiên Châu bại lộ cũng không quan trọng, dù sao mục đích của chúng ta đạt đến."
Còn có mấy cái Ôn Bình không có giải thích.
Bởi vì không cần thiết giải thích.
Chẳng lẽ U Quốc và Già Thiên Lâu biết là mình giở trò thì sẽ chuyển đầu thương nhắm ngay mình hay sao?
Giả thiết quốc chủ U Quốc hoài nghi Tần Thiên Bàng chết là do Bất Hủ Tông giá họa thật, hắn cũng chỉ có thể xem như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Bởi vì quốc chủ U Quốc cần Bất Hủ Tông.
Cần Tử Khí Các!
Nếu như Bất Hủ Tông phản bội U Quốc, đó mới là tổn thất lớn nhất của quốc chủ U Quốc.
So sánh một cái, một Vụ Kỳ Vương chết cũng không phải là tổn thất lớn.
Cũng bởi vì chỉ cần quốc chủ U Quốc xem chuyện này như không có xảy ra, U Quốc sẽ có được chiến tích huy hoàng nhất một hai trăm năm qua!
Chỉ cần quốc chủ U Quốc không ngốc, biết được suy tính được hơn, thì sẽ không tùy tiện trở mặt với Bất Hủ Tông.
Về phần Già Thiên Lâu.
Chẳng lẽ bọn họ hoài nghi cái chết của Tần Thiên Bàng không có liên quan gì với U Quốc thì bọn họ sẽ kết thúc chiến tranh ở sa trường?
Câu trả lời là sẽ không.
Chỉ cần bọn họ không kết thúc chiến tranh với U Quốc, những người khác của Thập Nhị Bộ của Già Thiên Lâu đến thì cũng giống như là Anh em Hồ Lô cứu gia gia, chỉ giúp hắn có thêm mấy cỗ thi thể có thể khống chế thôi.
"Tông chủ, ta đã hiểu." Vừa rồi Trần Hiết cái hiểu cái không, bọn họ hắn hiểu hết.