Cũng khó trách khi hắn nhịn đau cắt thịt, vô tư tặng Dương Nhạc Nhạc cho Ôn Bình, trên mặt Ôn Bình cũng không có chút tâm tình chập chờn nào.
Hóa ra tất cả những chuyện này đều là một tuồng kịch.
"Bản vương phải nhìn ra từ sớm rồi!" Long Dương Vương suýt chút giậm chân đấm ngực, cảm giác bị chơi xỏ này thật sự không dễ chịu, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đùa giỡn hắn: "Ôn tông chủ, vậy xem ra Vân Ẩn Thôn gì đó cũng là giả chứ?"
Mặc dù trong đầu cảm thấy khó chịu nhưng hắn cũng không thể tránh được, đắng chát cười một tiếng, sau đó cũng chỉ có thể coi như thôi. Ai bảo người đùa nghịch hắn là người của Bất Hủ Tông.
Ôn Bình lắc đầu, rất chân thành nói: "Cái này không phải giả, Vân Ẩn Thôn thật sự tồn tại."
"Ôn tông chủ, ngươi nói như vậy, ta nên tin hay là không nên tin đây?"
Nói xong, Long Dương Vương bất đắc dĩ cười một tiếng.
Kèm theo bất đắc dĩ còn có một chút đắng chát.
Đương nhiên.
Bất đắc dĩ và đắng chát không phải bởi vì bị lừa gạt.
Mà là vì mình ngay cả chút trò vặt ấy cũng nhìn không ra.
Cùng lúc đó, Vực Chủ Kình Thiên Vực cũng sững sờ, ấp úng nửa ngày, nói không ra lời.
Niềm kiêu ngạo của hắn.
Sụp đổ!
Vốn cho rằng Kình Thiên Vực mình xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, nhưng mà không ngờ được, sự thật lại là đệ tử Bất Hủ Tông đổi chỗ dự thi thôi.
"Không có việc gì, không có việc gì, đừng nản chí, Kình Thiên Vực cũng không phải không có một... a, hình như là Kình Thiên Vực hoàn toàn không có một người nào đi vào trận chung kết thật." Nói xong, Vực Chủ Hồng Vực Quân Thiên Nhất Cố đi đến bên cạnh Vực Chủ Kình Thiên Vực, tỏ vẻ phiền muộn vỗ vỗ bả vai Vực Chủ Kình Thiên Vực.
An ủi?
Không phải.
Nhiều năm qua, giữa các vực nhỏ đều có ganh đua và cạnh tranh.
Vực Chủ Kình Thiên Vực vốn không hợp nhau với hắn, lúc trước người của Long gia tố cáo hắn không làm tròn trách nhiệm trái pháp luật trước mặt Đại Vực Chủ, Vực Chủ Kình Thiên Vực chính là người ủng hộ người của Long gia. Bây giờ thấy niềm kiêu ngạo của Vực Chủ Kình Thiên Vực vỡ thành mảnh nhỏ, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này?
"Không có việc gì, sẽ có, sẽ có." Quân Thiên Nhất Cố vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó thở dài một hơi, tỏ vẻ thất vọng rời đi.
Ở một bên, cường giả Thiên Vô Cấm khác và rất nhiều thế lực lớn đều thở dài, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Bọn họ chờ mong Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc tranh phong cỡ nào.
Cững chờ mong trận quyết chiến này cỡ nào.
Ai mà ngờ được sự thật lại là như vậy.
Về phần vô số người xem ngoài sân rộng thì vỡ tổ. Nhất là mới vừa rồi còn vì Vân Liêu thắng hay Dương Nhạc Nhạc thắng mà tranh luận không nghỉ, khi thấy cảnh này, biết được sự thật, tất cả đều có chút hoài nghi nhân sinh.
Náo tới náo lui.
Giằng co.
Chờ mong này nọ.
Vốn cho rằng chỉ có Dương Nhạc Nhạc có thể đối phó Vân Liêu.
Cũng chỉ có Vân Liêu có thể chống lại Dương Nhạc Nhạc.
Nói lớn chuyện ra, hai người quyết chiến, chịu sự chờ mong của rất nhiều nhiều thiên kiêu bị Vân Liêu hoặc là Dương Nhạc Nhạc đào thải và thân nhân bằng hữu.
Giờ khắc này, chờ mong sụp đổ.
"Giằng co, kết quả chính là một trận nội đấu."
"Vốn cho là Dương Nhạc Nhạc có thể thay ta báo thù cho nhị ca, đánh bại Vân trưởng lão, không nghĩ tới lại chờ được kết quả như vậy."
"Ta không chấp nhận được."
"Bất Hủ Tông có Vân Liêu trưởng lão đã đủ bất khả tư nghị, sao còn có thể xuất hiện thiên kiêu tuyệt thế trẻ tuổi như Dương Nhạc Nhạc?"
"Chẳng lẽ là tông môn được ông trời ưu ái hay sao?"
"Thiên kiêu tuyệt thế, được một đã là may mắn của một tông. Bất Hủ Tông lại chiếm hết, khí vận và nội tình này, có phải là có chút... không hợp thói thường hay không, mẹ nó, quá không hợp thói thường, cực kỳ không hợp thói thường!"
Nương theo tiếng thán phục và giọng nói tràn đầy mất mác như vậy, người của Long gia, người của Vọng Thần Các đều vui vẻ ra mặt.
Nhất là Vọng Thần Các.
Vẻ mặt kiêu ngạo giống như Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc là người của tông môn của mình.
Còn tại sao người của Long gia cũng sẽ vui vẻ, chỉ vì bọn họ tin tưởng, chắc chắn tương lai Long gia có thể trở thành minh hữu của Bất Hủ Tông.
Nếu như tương lai sẽ là minh hữu.
Vậy bây giờ nhìn thấy nội tình của Bất Hủ Tông, đương nhiên cũng sẽ vui vẻ.
Trên mặt tràn đầy nụ cười còn có đệ tử Bất Hủ Tông.
Bởi vì bọn họ chỉ chờ thời khắc này.
Khi tất cả mọi người cho là Dương Nhạc Nhạc có thể gánh hi vọng của bọn họ, nghênh chiến Bất Hủ Tông, sau đó cướp đi danh hiệu đệ nhất Nguyên Dương Vực trong tay Bất Hủ Tông, sự thật lòi ra. Sự thật nói cho tất cả mọi người, đệ nhất vẫn luôn là Bất Hủ Tông.
Sau một khắc, chúng đệ tử Bất Hủ Tông cùng kêu lên.
"Vân trưởng lão cố lên!"
"Vân trưởng lão cố lên!"
"Nhạc Nhạc sư huynh cố lên!"
"Nhạc Nhạc sư huynh cố lên!"
Tiếng hò hét này, khiến cho tất cả mọi người nghe được ngũ vị tạp trần.
Bởi vì trong lúc nhất thời bọn họ còn không thể nào chấp nhận được chuyện đại chiến ở trận chung kết biến thành sân khấu siêu quần xuất chúng cho Bất Hủ Tông.
Long Dương Vương không nhịn được cảm thán một câu: "Nếu Dương Nhạc Nhạc cũng là người của Bất Hủ Tông, vậy ta đánh cược... còn có ý nghĩa gì?"
Hắn đột nhiên không muốn cược nữa.
Dùng mạch thuật Thiên cấp trung phẩm để cược tông môn thi đấu của Bất Hủ Tông thắng hay bại?
Ôn Bình nói: "Tiếp tục cược, tại sao không cược. Đối với ta, ai thua ai thắng đều như thế. Nhưng đối với những người khác, Vân Liêu đại biểu Ma Pháp Sư toàn hệ, Ma Pháp Sư toàn hệ có thể khống chế tất cả thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Tuyết, Lôi, mà Dương Nhạc Nhạc đại biểu Ma Pháp Sư hệ Lôi, chỉ có thể khống chế lực lượng lôi điện."
"Toàn năng đối kháng đơn nhất?" Long Dương Vương nhíu lông mày lại.
Nghe Ôn Bình nói như vậy, có vẻ lại có chút thú vị.
Ma pháp.
Hệ thống lực lượng hoàn toàn mới!
Không cần mở ra mạch môn.
Có thể khống chế lực lượng ngoài năm loại dị mạch Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.