Nếu như xông qua được, hắn chính là vô địch dưới nửa bước Nguyên Ương.
Bởi vì bây giờ Hắc Ảnh chính là vô địch dưới nửa bước Nguyên Ương.
"Hoàn mỹ!"
"Thanh Liên Kiếm, ngươi chờ trở thành đao đốn củi đi."
Ôn Bình vui mừng, sau đó chuẩn bị tiếp tục lợi dụng Hắc Ảnh rèn luyện thức thứ tư của mình, nhưng lúc này, Truyền Âm Thạch có động tĩnh.
Ôn Bình vừa kết nối Truyền Âm Thạch thì giọng của Tư Không Truy Tinh đã vọng lại từ đầu kia Truyền Âm Thạch.
"Ôn tông chủ, vị trí Tổng Tướng, thống lĩnh tất cả Thần Tướng, yêu cầu dưới phong vương, cũng chính là Thiên Vô Cấm Trung Cảnh. Vấn đề thứ hai ngài giao cho ta, ta cũng làm xong. Bây giờ đúng là trong lòng quốc chủ có nhân tuyển, đúng là Tề Thiên Trạch được U Quốc công nhận đệ nhất Thiên Vô Cấm Trung Cảnh."
"Nói tiếp."
"Tề Thiên Trạch đến từ thế lực lục tinh cự đầu Sơn Cực Tông ở Cực Địa Vực, cũng là đệ tử thân truyền của lão tổ phong vương của Sơn Cực Tông. Trong năm mươi năm nay, hắn gần như khiêu chiến tất cả cường giả trung cảnh một lần, không có người nào là đối thủ của hắn. Hơn nữa trước mắt hắn cũng không có gia nhập vào bất kỳ hoàng tộc phong vương nào, cho nên thí sinh tốt nhất trong lòng quốc chủ chính là hắn."
"Đã xác định?"
"Vẫn chưa, còn đang do dự, nhưng tin tức đã thả ra. Bởi vì bảy vị hoàng tộc phong vương huyên náo quá mức lợi hại, quốc chủ muốn dùng Tề Thiên Trạch để ngăn chặn miệng của bọn họ. Với thực lực của Tề Thiên Trạch, chắc chắn là không ai có thể ngăn hắn lấy được vị trí Tổng Tướng. Đến lúc đó, tất cả Thần U Quân ở sa trường và mấy trăm triệu Thần U Quân đều do hắn thống lĩnh."
"Tiếp tục nhìn chằm chằm, khi nào có tình huống mới thì nói cho ta." Ôn Bình cũng không có nhiều lời, cất Truyền Âm Thạch, sau đó tiếp tục tu luyện.
Nếu quốc chủ muốn dùng Tề Thiên Trạch để chặn miệng tất cả hoàng tộc phong vương, vậy hắn sẽ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Vị trí Tổng Tướng Thần U Quân, quyền lực cực lớn, những hoàng tộc phong vương đó sẽ không bỏ qua. Tề Thiên Trạch có mạnh thì suy cho cùng cũng chỉ là một người thôi.
Những hoàng tộc phong vương đó không dám cho phong vương xuất thủ nhưng chắc chắn cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giết chết Tề Thiên Trạch.
Ôn Bình lại tu luyện thêm một ngày, Truyền Âm Thạch lại có động tĩnh.
Vẫn là Tư Không Truy Tinh.
Truyền Âm Thạch kết nối, Tư Không Truy Tinh lập tức nói.
"Ôn tông chủ, Tề Thiên Trạch chết!"
"Chuyện trong dự tính." Ôn Bình nghĩ Tề Thiên Trạch sẽ chết, nhưng mà hắn không ngờ được là lại nhanh như vậy.
Mới một ngày mà thôi.
Đều là người muốn cướp vị trí quốc chủ, dưới tay ai mà không giấu một ít người chứ?
Tư Không Truy Tinh vội nói: "Tề Thiên Trạch liên thắng hai trận, người Long Dương Vương phái ra và người Diệp Trạch Vương phái ra đều thua, ta vốn cho là hắn sẽ thắng mãi, không nghĩ tới trận thứ ba đột nhiên gặp một vị cường giả trung cảnh không biết tên. Nửa canh giờ, Tề Thiên Trạch bại. Không chỉ bại, hơn nữa còn chết không toàn thây! Bây giờ quốc chủ đang triệu hoán ta."
"Đi thôi, không cần biết quốc chủ U Quốc có những nhân tuyển khác hay không, ngươi cũng phải tiến cử Ti Hải Hiền. Cụ thể nên làm như thế nào thì ngươi tự quyết định. Nói tóm lại, tạo cơ hội cho Ti Hải Hiền."
"Tề Thiên Trạch cũng chết."
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi cứ giúp Ti Hải Hiền là đủ."
Tư Không Truy Tinh trầm mặc mấy hơi, sau đó chậm rãi gật đầu, nói: "Ôn tông chủ, ta hiểu. Việc này giao cho ta đi."
Khi Ôn Bình cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch, Tư Không Truy Tinh dừng lại tại chỗ, thật lâu không thể bình tĩnh.
Đương nhiên.
Không phải là bởi vì mệnh lệnh của Ôn Bình.
Mà là vì Tề Thiên Trạch chết.
Hắn từng gặp Tề Thiên Trạch, cũng tận mắt chứng kiến hắn đại chiến với người cùng cảnh, linh thể, mạch thuật và kinh nghiệm chiến đấu đều vô cùng vững chắc. Nhất là thiên phú thương đạo của hắn càng mạnh đáng sợ, chỉ dựa vào thương ý mà có thể sánh ngang mạch thuật Thiên cấp.
Ngay cả sư phụ cũng từng cảm khái, chỉ cần Tề Thiên Trạch phá cảnh, đến lúc đó thương ý tiến thêm một bước.
Chính là thượng thừa!
Cái gọi là thượng thừa, chính là người nổi bật trong phong vương.
Ngay cả một người mạnh mẽ như vậy mà đột nhiên vẫn lạc như vậy.
Về phần người tu hành trung cảnh không biết tên đó, chắc chắn là quân cờ mà một vị hoàng tộc phong vương nào đó giấu đi, nếu không làm sao lại đột nhiên tìm Tề Thiên Trạch luận bàn.
Dù sao giết Tề Thiên Trạch thì sẽ đắc tội quốc chủ.
Trong tay những hoàng tộc phong vương, rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu thứ.
Tư Không Truy Tinh cảm khái một tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi Giám Sát Điện, đi tới hoàng cung.
...
Ôn Bình ngắm nhìn Hắc Ảnh trong cửa thứ ba, cũng không có vội vã đi vào tiếp tục tu luyện mà là mở bảng giới thiệu vắn tắt của Ti Hải Hiền.
Thời khắc này, Ti Hải Hiền đang tu hành ở Đệ Ngũ Thế Giới, Ôn Bình nhìn thoáng qua cảnh giới mạch thuật, ngoại trừ đã bước vào hóa cảnh trước đó, không có gì bất ngờ xảy ra, lại có thêm một môn mạch thuật bước vào hóa cảnh.
Nương theo hai loại mạch thuật Thiên cấp hạ phẩm bước vào hóa cảnh, chắc chắn có thể quét ngang trung cảnh, nhưng chỉ như vậy thôi thì còn chưa đủ.
Ôn Bình muốn cho Ti Hải Hiền có vô địch chi tư.
Bởi vì càng mạnh thì khả năng quốc chủ U Quốc coi trọng hắn sẽ càng cao.
Ôn Bình nghĩ đến song đặc thù chế tạo ở Tử Khí Các trước đó, mấy món Tuyền Qua Đồ song đặc thù đó để lại trong tay mình cũng không có tác dụng gì, bán thì chắc chắn cũng không thể bán.
Dù hệ thống không có hạn chế thì Ôn Bình cũng không muốn để song đặc thù chảy ra ngoài.
Song đặc thù, vĩnh viễn chỉ giữ lại cho Bất Hủ Tông.
Dù sao cũng là để cho người tông môn, chẳng bằng cho Ti Hải Hiền một tấm.
Ôn Bình móc Truyền Âm Thạch ra, liên hệ Ti Hải Hiền đang tu luyện, kêu hắn lập tức tới chờ bên ngoài Thính Vũ Các.