Chính bọn họ cũng lập tức thông qua Khúc Cảnh thông đạo chuẩn bị trở về địa giới Già Thiên Lâu, đợi đến khi cường giả cấp Bộ đến tiếp viện mới trở ra.
Nhưng mà khi bọn họ chuẩn bị làm như vậy thì đã có cường giả cấp Bộ của Già Thiên Lâu tìm đến sa trường, đồng thời nhắm thẳng vào Diệp Trạch Vương mà đi.
Nhận được tin tức này, rốt cục nỗi lo lắng trong lòng bọn họ cũng tan mất.
Đáng tiếc.
Chỉ có một người tới.
Nhiều nhất chỉ có thể ngăn được, khiến cho cường giả phong vương của U Quốc không thể ra tay nữa.
...
Khi Ôn Bình cảm ứng được có cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh tới chỗ hắn thì lập tức sai Diệp Trạch Vương nghênh đón, đồng thời nhìn tin tức giản dị của đối phương một chút.
“Trảm Hợp.”
“Cảnh giới: Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh.”
“Thân phận: Bộ trưởng Nguyên bộ của Già Thiên Lâu.”
...
"Không ngờ còn là Bộ trưởng Nguyên bộ, chính là ngươi, oan ức này ngươi không cõng thì ai cõng!" Ôn Bình nhớ kỹ, trong mệnh lệnh lục bộ xâm lấn của lâu chủ Già Thiên Lâu có Nguyên bộ.
Chiến, Giám, Kỳ, Nguyên, Thống, Chiến Giới lục bộ.
Đã như vậy.
Vậy thì cho Nguyên bộ của ngươi có thêm chút chiến tích.
"Diệp Trạch Vương!" Khi Trảm Hợp nhìn thấy Diệp Trạch Vương thì kinh hãi.
Đương nhiên.
Không phải là bởi vì sợ hãi mà kinh ngạc.
Mà là bởi vì không thể tin được hoàng tộc sẽ đến sa trường.
Ôn Bình không dông dài với Trảm Hợp, trực tiếp khống chế Diệp Trạch Vương vọt thẳng tới Trảm Hợp, nhưng mà lại không hề sử dụng toàn lực, ngay cả mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm cũng không có sử dụng.
Bởi vì nếu như Trảm Hợp đánh không lại Diệp Trạch Vương, vậy thì xấu hổ lắm.
"Đến hay lắm, hôm nay lão phu sẽ lĩnh giáo bản lĩnh hoàng tộc một chút. Lão phu cũng muốn xem xem, hoàng tộc U Quốc tự xưng là huyết thống cao quý Triều Thiên Hạp có bản lãnh gì." Bởi vì chưa hề thấy hoàng tộc U Quốc xuất thủ, cho nên hắn cực kỳ hứng thú.
Phanh ——
Ngũ mạch cùng chấn động.
Sau khi chấn động, trong tay Trảm Hợp lập tức xuất hiện hai cây trường thương. Nắm chặt trường thương, thân thể Trảm Hợp chấn động, cuốn theo mạch khí thủy triều màu lam, hóa thành từng cơn sóng gợn khuếch tán ra. Khi gợn sóng khuếch tán hơn ngàn vòng, Trảm Hợp nhảy lên một cái.
"Hôm nay lão phu muốn đồ hoàng tộc!"
Một tiếng gầm thét, một hư ảnh hình người cực lớn ngưng tụ sau lưng Trảm Hợp.
Hư ảnh chính là hắn!
Theo sau đó, Trảm Hợp bỗng nhiên ném trường thương trong tay ra, hư ảnh to lớn phía sau cũng ném thương to lớn trong tay ra.
Hai cây thương nhấc lên uy thế ngập trời bắn về phía Diệp Trạch Vương.
Diệp Trạch Vương cũng mạch môn chấn động, dùng mạch thuật Thiên cấp trung phẩm bước vào cảnh giới tạo cực. Chỉ Trảm Hợp một cái, sau người xuất hiện một cái Kim Luân cực lớn. Kim Luân xoay tròn, thình lình oanh ra một đạo kim quang cự đại, vọt thẳng lên vân tiêu, đánh tới Trảm Hợp.
Oanh ——
Trường thương và kim quang đụng vào nhau trong khoảnh khắc.
Chấn động đến thiên địa cũng không khỏi run rẩy, cũng bạo lộ vị trí của hai người. Người của Già Thiên Lâu nhận được tin tức thì nhanh chóng chạy đến.
Một khắc đồng hồ sau đó, Diệp Trạch Vương và Trảm Hợp không ngừng đối chiến. Từ phía tây đánh tới phía đông, lại từ phía đông đánh tới phía bắc.
Do Ôn Bình cố gắng áp chế, Diệp Trạch Vương dần dần rơi xuống hạ phong. Thậm chí Ôn Bình thao túng Diệp Trạch Vương cố ý lộ sơ hở cho hắn.
Sau khi liên tục lộ ra mấy cái sơ hở, rốt cuộc Trảm Hợp tìm được một cái cơ hội, liên tục ném ra mười mấy cây trường thương, không chỉ đánh tan mạch thuật của Diệp Trạch Vương, thậm chí một cây trong đó còn đánh cho Diệp Trạch Vương rơi xuống trong bụi đất, đóng đinh trên mặt đất.
Thấy thế, Trảm Hợp đại hỉ: "Hoàng tộc, cũng không gì hơn cái này!"
Sau khi đại hỉ, Trảm Hợp thừa thắng xông lên, hoàn toàn không chút nương tay. Mạch môn chấn động, hai cây thương cũng hợp lại làm một cây thương, sau đó mũi thương cuốn theo một đám nước đang điên cuồng xoay tròn.
Khi nhìn thấy Diệp Trạch Vương rút ra trường thương đâm thủng thân thể, lại phóng thích mạch thuật đánh trả, Trảm Hợp trực tiếp vọt ra, đánh thẳng tới Diệp Trạch Vương, toàn thân đều đâm vào trong kim quang Diệp Trạch Vương bắn ra. Đón lấy đạo kim quang đó, trong khoảnh khắc đã đến trước mắt Diệp Trạch Vương.
Một thương!
Đâm thẳng tới ngực Diệp Trạch Vương!
Oanh ——
Đám nước nơi mũi thương nổ ầm lên, xuyên thủng thân thể Diệp Trạch Vương, đồng thời tạo thành sóng nước dâng trào giữa thiên địa.
"Chết!"
Trảm Hợp gầm thét một tiếng, sau đó Diệp Trạch Vương bay rớt ra ngoài, lui vạn mét, ngã xuống một cái hồ nước, không còn sức sống.
"Diễn xong, kết thúc công việc!"
Ôn Bình đánh một đạo Thanh Liên Kiếm Khí, chặt đứt thủ cấp Diệp Trạch Vương ném xuống, thân thể thì thu vào trong tàng giới.
Bởi vì dù sao cũng phải để lại chứng cứ, nếu không thì Trảm Hợp không gánh được nổi oan này.
Về phần sau khi nhìn thấy vết thương thì người của Già Thiên Lâu có sinh nghi hay không?
Nghi thì nghi đi.
Dù sao U Quốc cho là Trảm Hợp giết Diệp Trạch Vương là được.
Sau một khắc, Ôn Bình khống chế phi thuyền rời xa chiến trường, tìm tới một chỗ hoang tàn vắng vẻ thì lập tức thông qua truyền tống trận trở về Bất Hủ Tông.
Cùng lúc đó, Trảm Hợp xuất hiện bên hồ, cảm giác đảo qua nước hồ hỗn độn, sau đó phát hiện đầu Diệp Trạch Vương ở đáy hồ.
Thấy thế, Trảm Hợp đại hỉ.
"Hoàng tộc phong vương, không gì hơn cái này!"
Công lao giết hoàng tộc!
Khổng lồ biết bao!
Không kịp nhìn nhiều, Trảm Hợp cầm đầu Diệp Trạch Vương lên, hóa thành kinh hồng rời khỏi hồ nước. Đối diện đụng phải đông đảo cường giả Thiên Vô Cấm Già Thiên Lâu chạy tới, Trảm Hợp trực tiếp ném đầu cho bọn họ, sau đó đứng chắp tay, cực kỳ kiêu ngạo nói.
"Cầm đầu người, toàn diện phản kích!"
Một đám cường giả Thiên Vô Cấm thấy thế, đại hỉ.
Khi nhìn thấy gương mặt của đầu lâu, bọn họ càng vừa mừng vừa sợ.
Diệp Trạch Vương, ai cũng biết.
Hoàng tộc U Quốc!
Không nghĩ tới người đến sa trường lại là hắn.
Hơn hai trăm năm, chưa từng có hoàng tộc phong vương U Quốc vẫn lạc.