Sau đó, một hệ liệt phản ứng dây chuyền cũng sẽ đẩy Bất Hủ Tông lên đỉnh danh tiếng.
"Hệ thống, lập Thiên Bảng này ngoại trừ trợ giúp Tẫn Tri Lâu trở nên quyền uy hơn ra thì còn có ích lợi gì khác không?" Nếu như không có ích lợi khác, bây giờ sẽ không tuyên bố Thiên Bảng.
Hệ thống nói tiếp: "Thiên Bảng một năm kết toán một lần, sau khi kết toán, ba người đứng đầu chỉ cần gia nhập Bất Hủ Tông thì có thể đạt được Nguyên Ương Chi Lực hoàn chỉnh, hoặc công pháp cấp Nguyên Ương, hoặc mạch thuật cấp Nguyên Ương. Có thể chọn một trong ba!"
"Phần thưởng này có chút phong phú. Hệ thống, sao ngươi đột nhiên lương tâm như thế, lại làm ra chức năng Thiên Bảng, miễn phí giúp Bất Hủ Tông tăng thực lực lên."
"Do vận may của túc chủ."
"Vậy có thể giúp ta ẩn giấu ban thưởng này hay không? Ta cảm thấy nếu như ban thưởng này bị tất cả mọi người biết, sợ là U Quốc và Già Thiên Lâu sẽ ngưng chiến, tất cả đều đến nhằm vào Bất Hủ Tông ta. Nguyên Ương Chi Lực hoàn chỉnh, công pháp cấp Nguyên Ương, đây đều là con đường đi tới Nguyên Ương."
"Có thể ẩn giấu."
"Ẩn giấu, nhất định phải ẩn giấu. Tạm thời chỉ lập ra!"
Ôn Bình do dự mãi, quyết định chờ U Quốc và Già Thiên Lâu hoàn toàn khai chiến ở Bi Trạch Vực thì mới công khai bảng danh sách này.
Nói xong, trước mắt lập tức nhảy ra một cái pop-up.
Những thứ khác Ôn Bình không có hứng thú, chỉ muốn biết tổng cộng có bao nhiêu Thiên Vô Cấm.
“Đệ nhất Thiên Bảng: Nạp Lan Mộ Hồng.”
“Đệ nhị Thiên Bảng: Thiên Vô Tâm.”
“Đệ tam Thiên Bảng: Hổ.”
...
“Xếp hạng thứ bốn trăm bảy mươi tám Thiên Bảng: Bất Quản Bất Cố.”
"Lại có hơn bốn trăm bảy mươi tám vị, so với nhân khẩu Triều Thiên Hạp thì đúng là không nhiều." Dù sao chỉ riêng Nguyên Dương Vực thì đã có hơn hai mươi tỷ người.
"Hệ thống, ta muốn xem tin tức của Nạp Lan Mộ Hồng."
“Nạp Lan Mộ Hồng.”
“Giới tính: Nữ.”
“Tuổi tác: Một ngàn ba trăm bốn mươi hai tuổi.”
“Cảnh giới: Nửa bước Nguyên Ương.”
...
Tin tức chỉ có như thế, nhưng mà không quan trọng.
Ôn Bình muốn xem là cảnh giới.
Về phần thế lực.
Ôn Bình chỉ liếc mắt một cái.
Lại là Già Thiên Lâu.
"Thiên Vô Tâm." Ôn Bình tiếp tục mở miệng.
“Thiên Vô Tâm.”
“Giới tính: Nam.”
“Tuổi tác: Một ngàn năm trăm bảy mươi ba tuổi.”
“Cảnh giới: Nửa bước Nguyên Ương.”
...
"Lại là nửa bước Nguyên Ương."
Trong Triều Thiên Hạp cất giấu không ít cường giả.
Lại xem thế lực một chút.
U Quốc!
Theo sau đó, Ôn Bình tiếp tục xem.
Mười vị trí đầu, đều là nửa bước Nguyên Ương!
"Mẹ, giấu thật sâu!"
Ôn Bình vẫn cho là U Quốc chỉ có ba Thiên Tướng.
Không nghĩ tới ngoại trừ ba Thiên Tướng ra thì còn cất giấu ba vị nửa bước Nguyên Ương.
Già Thiên Lâu cũng có bốn vị nửa bước Nguyên Ương, trong đó bao gồm lâu chủ Già Thiên Lâu Vô Tẫn Thiên Huyền.
Nhưng mà chỉ đứng top mười.
Xem đến đây, Ôn Bình không hứng thú xem nữa.
Bởi vì hắn không có trên bảng.
Căn cứ hệ thống nói, người thành lập bảng danh sách không thể lên bảng.
Đối với chuyện này.
Ôn Bình chỉ có thể nói đáng tiếc.
Làm náo động không có phần của hắn.
Cất Thiên Bảng, Ôn Bình tìm danh sách kiến trúc một lượt. Đối với đề cao hạn mức tu luyện tông môn, đúng là tìm được không ít.
Nhưng đều quá mắc!
Ít nhất hai mươi vạn danh vọng trở lên!
Một cái kiến trúc này tiêu hao sạch sẽ tiền của mình.
Ôn Bình vội vàng hỏi: "Đúng rồi, hệ thống, nếu như top ba Thiên Bảng không chịu gia nhập Bất Hủ Tông ta thì phần thưởng đó tính thế nào?"
"Ban thưởng sẽ thuộc về người thành lập bảng danh sách."
Hệ thống lên tiếng trả lời.
Nghe được câu này, Ôn Bình quyết định không chế tạo kiến trúc đề cao hạn mức tu hành tông môn.
Chí ít bây giờ sẽ không.
Chờ danh vọng giàu có một chút lại chế tạo.
Khi đang suy nghĩ xem nên chế tạo kiến trúc mới gì thì Truyền Âm Thạch bỗng có động tĩnh.
Lại là Long Dương Vương.
"Ôn tông chủ!"
Truyền Âm Thạch vừa kết nối, giọng nói bức thiết của Long Dương Vương truyền đến.
Ôn Bình cười nói: "Điện hạ, chuyến này thu hoạch không nhỏ chứ?"
"Ha ha ha, đúng là không nhỏ. Mặc dù là cùng những người khác chia cắt Trạch Minh Cung nhưng chung quy vẫn thu lợi không ít. Ôn tông chủ, bây giờ có ở tông môn không, bản vương muốn tự mình tới cửa bái phỏng!" Sửa soạn hậu lễ, Long Dương Vương cảm thấy đến thời điểm đến Bất Hủ Tông.
Coi như không gặp được vị lão Kiếm Thần đó thì đi Bất Hủ Tông một chuyến cũng là khởi đầu cho một mối quan hệ tốt đẹp.
Lần này Ôn Bình cũng không có từ chối: "Bây giờ điện hạ ở đâu?"
"A? Ở... ở trong phủ đệ."
Mặc dù không biết tại sao Ôn Bình đột nhiên hỏi như vậy nhưng Long Dương Vương vẫn vội vàng trả lời.
Sau một khắc.
Ôn Bình câu thông truyền tống trận.
Oanh ——
Một đạo bạch quang ầm ầm rơi vào trong vương phủ Long Dương Vương, đánh xuyên thư phòng, trong khoảnh khắc đã kéo Long Dương Vương rời khỏi vương phủ.
Dọa cho mười mấy người khác trong phòng sợ hãi.
Khi hai mắt thấy rõ được, Long Dương Vương phát hiện mình đã không ở trong thư phòng mà là đi tới một nơi xa lạ.
Lúc này, Vân Liêu vội vàng chạy đến.
"Điện hạ, tông chủ sai ta tới dẫn ngài qua đó."
Vừa nhìn thấy Vân Liêu, Long Dương Vương cũng không ngốc đến mức không biết đây là đâu.
Đây là Bất Hủ Tông!
Bất Hủ Tông ở tận Hồng Vực xa xôi!
Quốc đô ở trung ương Thần Vực, từ mặt chính tây đi thì cách một cái Long Trạch Vực, từ phương hướng tây nam đi thì cách một cái Nam Hàn Vực.
Cho dù là đi Khúc Cảnh thông đạo thì với cảnh giới của hắn cũng cần nửa ngày. Những người khác thì không cần phải nói, sẽ lâu hơn nữa.
Âm thầm cảm thán, Long Dương Vương đi theo sau lưng Vân Liêu đến chủ điện, những gì thấy được khiến cho hắn có chút sợ hãi thán phục.
"Quý tông, quả nhiên khắp nơi bất phàm."
Mặc dù không nói được bất phàm chỗ nào nhưng vẫn là bất phàm.
Ngay cả Nguyên U Giới do tồn tại trên Thiên Vô Cấm để lại cũng chưa từng khiến cho hắn có cảm giác này.
Khi đến chủ điện, Vân Liêu dẫn Long Dương Vương tới một đình viện trong chủ điện, Ôn Bình đang pha trà chờ trong đình.
"Ôn tông chủ, quý tông đúng là khắp nơi bất phàm."
Ôn Bình khẽ cười một tiếng, nói: "Điện hạ, ngồi đi."