Chương 1735: Người đáng giết, chỉ còn thiếu ngươi
Thiên U Vương vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi kịp Quy Tâm Vô Niệm, sau đó xin lỗi: "Quy Tâm đại sư, sao phải như vậy chứ. Đây là Tẫn Tri Lâu sai, lại không phải là lỗi của chúng ta. Cho dù chúng ta có lỗi thì ngài cũng phải cho chúng ta một cơ hội bù đắp, không phải sao? Nếu như ngài bị chút thủ đoạn nhỏ đó của Tẫn Tri Lâu hù dọa, vậy thì nửa đời anh minh của ngài mới bị hủy thật đó."
Quy Tâm Vô Niệm lặng lẽ nhìn phía trước, vẻ mặt hờ hững, tựa như không có nghe lọt tai lời của Thiên U Vương.
Nhưng mà bước chân rời đi đã dừng lại.
"Không bằng đi Tổ Sơn một chuyến, tìm lão tổ. Nếu trước đó lão tổ đã hứa với chúng ta thì chắc chắn hắn sẽ giúp." Vô Cực Vương nói tiếp: "Chỉ cần có lão tổ mở miệng, quốc chủ sẽ không cố kỵ gì, động thủ với Bất Hủ Tông, như vậy chúng ta mới có cơ hội."
Băng Vương hùa theo: "Không sai, nếu như không có lão tổ mở miệng, quốc chủ hoàn toàn không dám làm gì Bất Hủ Tông. Quốc chủ không mở miệng, chúng ta lấy đâu ra cơ hội? Dựa vào Tẫn Tri Lâu ngỗ nghịch lệnh cấm của hoàng tộc thì đã đủ để diệt tông đồ tộc!"
Rất hiển nhiên.
Khi hai người biết lệnh cấm của hoàng tộc không những không có hạn chế được Tẫn Tri Lâu mà ngược lại để cho Tẫn Tri Lâu càng điên cuồng hơn, bọn họ lập tức quyết định không chết không thôi.
Bởi vì hành động lần này của Tẫn Tri Lâu giống như là đưa tay từ Nguyên Dương Vực đến Trung Ương Thần Vực, sau đó đập mạnh lên mặt bọn họ.
Ba ——
Hơn nữa còn để lại một cái dấu tay máu.
Khiến cho bọn họ cảm thấy mình mất hết mặt mũi và nhục nhã.
"Đúng, tìm lão tổ!"
Quy Tâm Vô Niệm cũng trung khí mười phần giận quát một tiếng.
Thiên U Vương thấy thế thì bất đắc dĩ lắc đầu: "Muốn tìm thì các ngươi có thể tự đi, bản vương sẽ lo chuyện của Đao Ma trước."
Thiên U Vương không ngốc.
Tìm lão tổ?
Ngươi dứt khoát gọi lão tổ về làm quốc chủ là được.
Tìm thì có thể tìm.
Nhưng không phải bây giờ!
Thiên U Vương nói xong, Vô Cực Vương, Băng Vương thậm chí là Quy Tâm Vô Niệm cũng ngẩn ra.
Thiên U Vương nói tiếp: "Nếu như muốn đi, có thể đi bất cứ lúc nào, bản vương không giữ ngươi. Nếu như không muốn đi, muốn hủy diệt Bất Hủ Tông thì ở lại. Bất Hủ Nhật báo, hoàng tộc không có năng lực hoàn toàn phong cấm, hơn nữa khiến nó càng phát thêm hung hăng ngang ngược, nhưng chưa chắc không phải chuyện tốt!"
...
Bất Hủ Tông.
Trải qua một phen củng cố, Ôn Bình luận bàn với Thanh Liên Kiếm ròng rã một tháng. Liên tiếp kiểm tra tất cả thủ đoạn một phen.
Tại sao lại rườm rà như thế?
Bởi vì Ôn Bình muốn cẩn thận cảm nhận lực lượng của mình, đồng thời cũng vì tăng cường kinh nghiệm đối chiến với cường giả cấp nửa bước Nguyên Ương.
Thanh Liên Kiếm biến thành Thanh Liên Kiếm Tiên, mặc dù không có cảm ngộ Nguyên Ương Chi Lực nhưng sức chiến đấu, Kiếm Ý đều thực sự là cấp độ nửa bước Nguyên Ương Cảnh.
Một phen đại chiến, Ôn Bình cảm ngộ rất sâu. Thậm chí còn dung hội quán thông thức thứ tư của Thanh Liên Kiếm —— Thanh Liên Kiếm Ca, sau đó dung nhập Thanh Liên Diễm.
Thanh Liên Kiếm Ca và Thanh Liên Loạn Vũ khác nhau rất lớn, cái sau kiếm thế như loạn vũ, trùng trùng điệp điệp, lại như sóng lớn cuồng nộ.
Cái trước có nhanh có chậm, nhanh thì vận thế bàng bạc, rung động đến tâm can, một kiếm có thể tru sát kẻ địch ở ngoài ngàn dặm.
Khi chậm chạp thì như là bức tranh chậm rãi mở ra, không có kỹ xảo, tất cả đều là tình cảm, Kiếm Ý trong hải dương có ý cảnh sâu khiến cho người ta không thể nào kiềm chế được.
Một kiếm có thể tận diệt kẻ địch trong trăm dặm!
Nói thẳng thì là.
Thanh Liên Kiếm Ca có hai loại phương thức công kích.
Có thể đánh xa.
Khoảng cách ngàn dặm.
Có thể công kích theo phạm vi.
Phạm vi trăm dặm.
Sau khi dung hội quán thông Thanh Liên Kiếm Ca, Ôn Bình mới rời khỏi Pháp Nguyên Sơn Cốc.
Khi rời khỏi Pháp Nguyên Sơn Cốc, Ôn phụ Ôn mẫu và tất cả trưởng lão với các đệ tử Bất Hủ Tông bao gồm Dương Nhạc Nhạc đã chờ sẵn bên ngoài.
Nhưng mà khi nhìn thấy Thanh Liên Kiếm biến thành Thanh Liên Kiếm Tiên, nhất là sau khi cảm nhận được khí tức kinh khủng thì nụ cười hưng phấn trên mặt cứng lại.
"Tham kiến tiền bối!"
"Tham kiến tiền bối!"
Bọn người Ôn phụ Ôn mẫu vội khom mình hành lễ.
Người trước mắt là ai?
Bọn họ không biết.
Nhưng cũng bởi vì không biết nên mới phải hành lễ.
Ôn phụ Ôn mẫu tưởng rằng đó là tiền bối sau lưng nhi tử mình.
Đông đảo trưởng lão và đệ tử Bất Hủ Tông lại cho rằng đối phương giống như trấn thủ Tuyền Nghệ Cung.
Trấn thủ Tuyền Nghệ Cung thực lực thâm bất khả trắc, vị lão tiền bối xuất hiện trước mắt này chắc chắn cũng giống như thế, là một vị cường giả đỉnh cao.
Thanh Liên Kiếm vuốt râu cười một tiếng, rất có vận vị Kiếm Tiên của Thanh Liên Kiếm Tiên, nhưng mà mới mở miệng thì thở dài: "Đều là một chút hạt giống tốt, đáng tiếc, không thành thành thật thật cầu tiên vấn đạo, vậy mà tu luyện bàng môn tả đạo. Bàng môn tả đạo, có thể được trường sinh? Bàng môn tả đạo, có thể nghịch thiên mà đi? Bàng môn tả đạo, có thể lột xác thành tiên?"
Một câu khiến cho bọn người Vân Liêu lúng túng không biết nói cái gì cho phải.
"Ngươi không giả vờ thì sẽ chết sao?" Ôn Bình trợn mắt nhìn Thanh Liên Kiếm một cái, sau đó đỡ cha mẹ của mình lên: "Phụ thân, mẫu thân, đừng để ý đến hắn, hắn mắc bệnh."
Ôn phụ Ôn mẫu chợt sửng sốt, không rõ ràng cho lắm.
Không phải vị tiền bối đó?
Không đợi Ôn phụ Ôn mẫu và đám người của Bất Hủ Tông kịp phản ứng, Thanh Liên Kiếm vội vàng hiện ra thân kiếm, dùng chính giọng của mình: "Hóa ra là phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân của chủ nhân! Xin lỗi, xin lỗi, đã thất lễ... ta chính là một thanh kiếm của chủ nhân, không phải tiền bối gì hết..."
Trong lời nói tràn đầy ý nịnh nọt.
Ôn phụ Ôn mẫu giật mình, nhưng ánh mắt nhìn Thanh Liên Kiếm càng không tầm thường.
Kiếm cũng có thể nói chuyện?
Kiếm còn có thể hóa hình?
Vậy chắc chắn không phải bình thường!