Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1921 - Chương 1773 - Vi Sinh Tinh Vũ Dùng Mạng Như Thuốc (2)

Chương 1773 - Vi Sinh Tinh Vũ dùng mạng như thuốc (2)
Chương 1773 - Vi Sinh Tinh Vũ dùng mạng như thuốc (2)

Chương 1773: Vi Sinh Tinh Vũ dùng mạng như thuốc (2)

Sau khi đến Tru U Vực, Ôn Bình lấy phi thuyền ra, mở chức năng ẩn nấp ra, bắt đầu bay tới vị trí của Nhất Lạc Thiên.

Khi khoảng cách chỉ có trăm dặm thì Ôn Bình lệnh cho Băng Vương và Tư Mã Thiên Tuyền đánh thẳng tới chỗ Nhất Lạc Thiên ở.

Ôn Bình thì đợi ở tại chỗ, thuận tay lật xem mạch thuật Long Dương Vương tặng trước đó. Nhưng mà khi Băng Vương và Tư Mã Thiên Tuyền cách Nhất Lạc Thiên chỉ có năm mươi dặm thì Trần Hiết đột nhiên truyền tin tức đến: "Tông chủ, Nhất Lạc Thiên rời khỏi đại bản doanh."

"Phát hiện?"

Trong lòng Ôn Bình nói thầm, không nên.

Trần Hiết giải thích: "Tông chủ, không phải ngài bị phát hiện mà là hình như Nhất Lạc Thiên phát hiện tung tích của Vi Sinh trưởng lão..."

"Vậy thì tốt."

Ôn Bình khống chế phi thuyền xa xa bám theo Tư Mã Thiên Tuyền và Băng Vương, không ngừng đuổi theo Nhất Lạc Thiên.

Trần Hiết lại nói: "Tông chủ, đúng là người của Nhất Lạc Thiên phát hiện tung tích của Vi Sinh trưởng lão, hơn nữa Vi Sinh trưởng lão còn bị bọn họ cuốn lấy. Nhưng mà hình như cũng không phải là vì Vi Sinh trưởng lão không đi được mà là không muốn đi."

"Không muốn đi?" Ôn Bình nhướng mày: "Phái Hắc Ảnh đi xem tình huống một chút, hắn không muốn đi thì chắc chắn là có nguyên nhân."

"Đã phái Hắc Ảnh đi, nhưng mà khoảng cách với đại bản doanh Nhất Lạc Thiên gần một nghìn dặm, cần một khắc đồng hồ mới có thể đến."

"Không gấp."

Vi Sinh Tinh Vũ không muốn đi, Ôn Bình suy đoán hẳn là gặp kẻ thù mà hắn cực kỳ thống hận hoặc là phát hiện mộ của nữ nhi mình.

Ôn Bình cảm thấy cái sau có khả năng lớn hơn.

Quả nhiên, một khắc đồng hồ sau, Trần Hiết chứng minh phỏng đoán của hắn.

"Tông chủ, Vi Sinh trưởng lão đang mở một cái giới giấu ở dưới đáy hồ, tọa kỵ Yêu Tổ Trung Cảnh lão Hoàng ngài ban cho Vi Sinh trưởng lão thì đang kịch chiến với hai vị Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, phụ trách kéo dài thời gian cho Vi Sinh trưởng lão. Nếu như không có đoán sai, hẳn là giới do nữ nhi của Vi Sinh trưởng lão để lại. Bởi vì với tầm mắt của Vi Sinh trưởng lão, cho dù là giới của cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh còn sót lại sau khi chết thì hắn cũng không cảm thấy hứng thú.”

"Hắn ngay cả bảo khố của Chiến bộ cũng giao nộp lại cho tông môn, thế gian này đúng là không có thứ gì đáng giá cho hắn tham luyến." Ôn Bình cũng lười dông dài, cất phi thuyền, sau đó thông qua truyền tống trận đi tới bên cạnh Vi Sinh Tinh Vũ.

Oanh ——

Bạch quang xuyên qua hồ nước, nhấc lên sóng lớn, rơi xuống bên cạnh Vi Sinh Tinh Vũ đang dùng Mệnh thuật cưỡng chế mở giới, khiến cho hắn giật nảy mình.

Nhưng mà khi nhìn thấy là tông chủ nhà mình thì Vi Sinh Tinh Vũ vừa mừng vừa sợ, vội hỏi: "Tông chủ, sao ngài lại tới đây?"

"Đây là phần mộ của nữ nhi của ngươi?" Ôn Bình hỏi lại.

Vi Sinh Tinh Vũ gật gật đầu, nói: "Đúng thế. Những ngày này ta dẫn Hà Niên tìm rất nhiều nơi nhưng không có phát hiện bất kỳ dấu vết gì để lại. Cuối cùng dưới sự bất đắc dĩ, ta lấy hai trăm năm tuổi thọ để đo lường tính toán vị trí mộ địa, Mệnh thuật biểu hiện vị trí ở đây. Ta đã lật tung trăm dặm xung quanh, chỉ có cái giới giấu ở dưới đáy hồ này là ta chưa có tìm."

"Mệnh có thể dùng như thế sao?" Hai trăm năm tuổi thọ, chậc chậc chậc, Ôn Bình cảm thấy chấn kinh, đồng thời cũng tỏ vẻ đã hiểu.

Phụ thân mà.

Có đôi khi chính là như vậy.

"Hết cách rồi, một khi dùng Mệnh thuật tính toán những thứ liên quan tới bản thân thì giống như là nghịch thiên cải mệnh. Mặc dù kém cái giá lớn khi phục sinh Mộc Long trưởng lão nhưng cũng không nhỏ." Vi Sinh Tinh Vũ lạnh nhạt lên tiếng trả lời, dù sao lần trước cứu Mộc Long đã bỏ ra mấy trăm năm tuổi thọ, lại tốn thêm hai trăm năm cũng có thể chấp nhận được.

Ôn Bình thở ra một hơi, sau đó nhìn tiến độ của Vi Sinh Tinh Vũ một chút, móc Thanh Liên Kiếm ra.

"Để ta tới."

Nói xong, Ôn Bình trực tiếp chém ra một kiếm.

Vi Sinh Tinh Vũ dùng Mệnh thuật, bỏ ra nửa canh giờ cũng không thể công phá không gian bích chướng, nhưng dưới Thanh Liên Kiếm thì lại bị chém ra một cái khe hở cao ba trượng, dễ dàng như chém đậu hũ. Nương theo cái khe hở này xuất hiện, nước trong hồ bắt đầu điên cuồng chảy vào trong cái khe hở.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ hồ đã bị rút khô. Ôn Bình cất bước đi vào trong đó trước, Vi Sinh Tinh Vũ không kịp chờ đợi theo sát phía sau.

Lão Hoàng thì tiếp tục chiến đấu ở bên ngoài!

Băng Vương, Tư Mã Thiên Tuyền thì đang trên đường tới!

"Suýt nữa quên mất."

Ôn Bình lại vòng trở lại, Thanh Liên Kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành thanh mang bay về phía Thiên Vô Cấm Trung Cảnh của Già Thiên Lâu.

Một kiếm liên trảm hai người.

Sau khi Thanh Liên Kiếm vào vỏ, Ôn Bình lại tiến vào bên trong, đập vào mi mắt là bóng tối vô tận và sư lạnh lẽo.

Sự lạnh lẽo này lạnh hơn đáy hồ nhiều, thậm chí còn thấu xương hơn băng tuyết, là kiểu lạnh thấm vào trong xương tủy.

Đương nhiên.

Ôn Bình cũng không thèm để ý tới nó.

Đưa tay ngưng tụ ra một đám Thanh Liên Diễm, chậm rãi lên không, chiếu sáng đường xung quanh, cũng xua tan hàn ý lạnh thấu xương xung quanh.

Khi thấy rõ tất cả trước mắt, Ôn Bình mới biết được hóa ra mình ở trong phần mộ. Xung quanh tràn đầy thạch quan, vô cùng vô tận. Thạch quan bị tro bụi dày ứ đọng, lộ ra khí tức sâm nhiên, lại thêm không nhìn thấy phần cuối, cho nên khiến cho người ta càng khiếp đảm hơn.

Thấy cảnh này, Vi Sinh Tinh Vũ tranh thủ phóng tinh thần lực ra ngoài, không kịp chờ đợi tìm kiếm phần cuối trong vô tận thạch quan.

Ôn Bình cũng khuếch tán tinh thần lực ra ngoài, chuẩn bị tìm tòi cái giới âm trầm này một chút. Nhưng mà không ngờ tinh thần lực mới đi ra hai mươi dặm thì đã đến cuối cùng.

Cái này không phải là giới.

Chỉ là một cái bí cảnh thôi.

Chính là loại bí cảnh quá quen thuộc ở Hồ Thiên Địa, chỉ là cái bí cảnh này hơi kiên cố một chút thôi.

Bình Luận (0)
Comment