Chương 1780: Đao Ma trở thành bán ma (2)
Về phần lạm sát kẻ vô tội, Ôn Bình tin tưởng có mình thì chắc chắn có thể ước thúc Đao Ma. Hơn nữa ở Triều Thiên Hạp, ngoại trừ U Quốc có người vô tội, ở chỗ khác thì hoàn toàn không tồn tại, bởi vì nhỏ yếu.
Chuyện duy nhất mà Ôn Bình lo lắng chính là Đao Ma sẽ vì giết chóc mà điên thật.
Đột nhiên khởi hùng tâm tráng chí muốn hủy diệt thế giới, đây cũng là suy nghĩ thường có của những đại ma đầu.
Đến lúc đó mình còn phải thanh lý môn hộ?
Nghĩ đến đây, Ôn Bình lập tức ngừng tu luyện, trở lại Bất Hủ Tông, trực tiếp tìm tới Đao Ma mới vừa từ cấm khu cuối cùng đi ra.
Thời khắc này, Đao Ma từ sợi tóc đến lọn tóc đều đã lột xác thành màu tím đen, trong hai con ngươi cũng xuất hiện một sợi tà ma khí, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng khiến cho người ta phát lạnh. Hình như trong mắt hắn, mọi người là sâu kiến.
"Truyền thừa của Cửu Cực Ma Chủ, ngươi cảm thấy thế nào?" Ôn Bình lên tiếng hỏi thăm.
Đao Ma ngây ra một lúc, thấy Ôn Bình đến, lạnh lùng và tà khí trong hai con ngươi biến mất trong khoảnh khắc, lại khôi phục lại trạng thái ngày xưa.
"Bái kiến tông chủ! Tông chủ, ngài cũng biết rồi sao, ta còn muốn cho ngài một kinh hỉ đó, ha ha ha ha."
"Đúng là rất kinh hỉ, trước mắt toàn tông trên dưới chỉ có ngươi và Vi Sinh Tinh Vũ đạt được truyền thừa, Mộc Long cũng không tìm được trong cấm khu cuối cùng."
"Mộc Long trưởng lão cũng không tìm được?"
"Không nói hắn, nói về ngươi đi. Cảm thấy thế nào?"
"Rất thoải mái, rất thoải mái. Để cho ta có được cảm giác trước giờ chưa từng có, cũng có được lực lượng trước nay chưa từng có. Mặc dù mới vừa vào thượng cảnh nhưng ta có cảm giác thể vật tay với Tư Mã Thiên Tuyền, thậm chí là Hà Hữu Uyên."
"Đây không phải là ảo giác. Nếu như truyền thừa của Cửu Cực Ma Chủ ngay cả năng lực khiến cho ngươi có thể vật tay với Hà Hữu Uyên cũng không có thì cũng không phải là truyền thừa!”
"Đa tạ tông chủ vun trồng!"
Đao Ma nghe Ôn Bình nói như vậy thì đại hỉ, quỳ một chân xuống đất.
Hắn thấy mình có thể lấy được truyền thừa của Ma Chủ đều là vì tông chủ nhà mình.
Ân tái tạo này cả đời cũng khó báo đáp!
"Bây giờ ngươi đã là bán ma chi thân, có được năng lực chỉ cần giết chóc là có thể mạnh lên, giết càng nhiều người thì năng lực càng mạnh, chỉ cần ngươi không lạm sát quá độ, bổn tông chủ sẽ không làm gì ngươi. Nhưng nếu như có một ngày ngươi bắt đầu lạm sát quá độ..." Ôn Bình không để cho Đao Ma đứng dậy mà cảnh cáo hắn một chút.
Dù sao Ôn Bình không muốn Đao Ma đi lạc lối.
Đao Ma chém đinh chặt sắt nói: "Tông chủ, ngài yên tâm, hư ảnh Cửu Cực Ma Chủ đã nói cho ta biết tất cả. Nhưng mà ta không muốn trở thành Ma Chủ như thế. Đao Ma ta chỉ giết người đáng chết, chỉ giết kẻ địch của Bất Hủ Tông! Phàm là người muốn mưu đồ làm loạn với Bất Hủ Tông ta, với tông chủ ngài, và với đệ tử tông môn thì ta đều giết!"
"Đứng lên đi, ngươi hiểu thì ta cũng không muốn nói thêm gì nữa. Ngày mai ta sẽ lập sơn môn ở Hắc Thản Thành, chuyện của Bất Hủ Tông ở địa giới Già Thiên Lâu sẽ giao cho ngươi và Trần Hiết. Ở đó, ngươi có thể tùy tiện vung đao của ngươi, ta không ngăn cản ngươi." Địa giới Già Thiên Lâu vẫn luôn là thế giới nhược nhục cường thực, hoàn toàn không có khái niệm người vô tội.
"Vâng, tông chủ! Ta sẽ giết ra uy danh của Bất Hủ Tông địa giới Già Thiên Lâu, làm cho tất cả mọi người đều kính sợ và e ngại Bất Hủ Tông." Đao Ma kiên định mở miệng, nhất thời kích động, thậm chí không khống chế nổi ma khí trong cơ thể mình, khiến cho nó bắn ra bên ngoài, thấy ma khí nhào về phía tông chủ nhà mình, Đao Ma sợ hãi, vội vàng thu liễm ma khí.
Ôn Bình cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một câu nói rồi rời đi, chuẩn bị đi Hắc Thản Thành một chuyến, chọn địa chỉ lập sơn môn: "Nhiệm vụ ta giao cho ngươi là chỉ cần là người của Già Thiên Lâu thì giết, một tên cũng không để lại. Không chịu thần phục, thế lực tử trung với Già Thiên Lâu cũng giết luôn."
Nên nói, hắn đã nói.
Tương lai Đao Ma sẽ biến thành hạng người gì thì Ôn Bình không muốn suy nghĩ nhiều, bởi vì cuộc sống này có rất nhiều khả năng.
Sau khi rời đi, Ôn Bình thông qua truyền tống trận rời khỏi tông môn, tiếp tục kế hoạch càn quét của mình, nhanh chóng tăng Trường Mạch Công lên đến đại thành.
...
Tình hình chiến đấu ở Bi Trạch Vực, Thần U Quân vẫn đang lui, đồng thời toàn diện rút lui, chỉ mới hai ngày thì đã lui gần vạn dặm.
Vạn dặm cương thổ, đối với Bi Trạch Vực cũng không tính là gì, nhưng đại biểu cho giai đoạn bây giờ U Quốc không có sức đánh trả.
Đương nhiên Hà Hữu Uyên cũng muốn cứu vãn cục diện này nhưng còn chưa kịp chém giết một vị cường giả cấp bộ của Già Thiên Lâu nào thì Hộ Trạch, hạng tám Thiên Bảng xuất hiện.
Đến mức Hà Hữu Uyên không những không có cứu vãn được cục diện này mà còn bị thương không nhẹ, khiến cho những phong vương khác của U Quốc đều bị hù dọa hoàn toàn không dám tiếp tục ra tay.
Bởi vì thủ đoạn bảo mệnh là thứ tiêu hao, một khi lần này tiêu hao hết, lần sau gặp được cường giả nửa bước Nguyên Ương của Già Thiên Lâu thì phải làm sao?
Cùng lúc đó, ở đỉnh Tổ Sơn, Cức đứng ở trong địa đàn, trên mặt không có chút kiêu ngạo của quốc chủ U Quốc nào, thay vào đó là khiêm tốn. Là tư thái thấp khi vãn bối gặp trưởng bối, đồng thời cũng không dám nói nhiều.
Chỉ là lắng nghe.
Xung quanh địa đàn, ba vị cường giả nửa bước Nguyên Ương đứng lơ lửng trên không, tuy không động tác nhưng lại vĩ ngạn giống như núi cao che trời.
Bọn họ chính là ba vị lão tổ hoàng tộc!
Người cầm đầu chính là vị trung niên tóc đỏ đứng dối diện Cức. Hắn có tóc đỏ lông mày đỏ, đôi mắt đỏ nhìn Cức còn có hỏa diễm đặc thù thiêu đốt, cũng chính là hai đám lửa nhỏ này khiến cho Cức hoàn toàn không dám đối mặt.
Người này chính là thứ hai Thiên Bảng Thiên Vô Tâm!