"Ừm, nếu không có những chuyện khác thì đi xuống trước đi." Bây giờ Ôn Bình vội vàng luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực, hoàn toàn không có tâm tư trò chuyện.
Trần Hiết cười hắc hắc, chuẩn bị cáo từ: "Tông chủ, ta chờ kinh hỉ từ ngài."
"Mau mau cút, nói thêm một chữ nữa thì ngươi đi vào mộng mà kinh hỉ." Ôn Bình bó tay rồi, trực tiếp tiễn Trần Hiết rời khỏi Thính Vũ Các.
Bị trực tiếp đuổi xuống Thính Vũ Các, Trần Hiết chưa tỉnh hồn, khẽ quất mình một bàn tay, trách mình nói nhiều.
Cùng lúc đó.
Trên phế tích quốc đô U Quốc.
Thiên Vô Tâm sắc mặt âm trầm, rốt cục bạo phát, cả giận nói với Diệu Nhật: "Ai bảo các ngươi đến trợ giúp?"
Nếu như có người còn ở đây thì chắc chắn sẽ chấn kinh.
U Quốc gặp nạn, thân là hộ quốc Thiên Tướng, lẽ nào không nên tới sao?
Còn có chuyện gì quan trọng hơn hộ quốc nữa?
Diệu Nhật vội vàng giải thích: "Ta chỉ có một đứa con trai như vậy!"
"Nếu như ngươi muốn chết, bây giờ lão phu sẽ trấn sát ngươi!"
Thời khắc này, lửa giận của Thiên Vô Tâm không thua gì đối mặt bọn người Vô Tẫn Thiên Huyền lúc nãy, thậm chí còn hơi hơn.
Vì một đứa con nửa người nửa yêu, tự mình dẫn hai vị Yêu Chủ xuống núi, sao trước kia hắn không biết Diệu Nhật ngu như vậy!
Đại trận trên Tổ Sơn không có người trông coi đã hơn một canh giờ, lỡ như trong vòng một canh giờ này, có người phát hiện Triều Thiên Hạp tồn tại thì phải làm sao?
Mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn cái nhất.
Một khi xảy ra.
Tất cả bọn họ đều phải chết!
"Lập tức dẫn theo Kình Thiên Thanh Ngưu với Thiên Nhãn Hồng Chu về Tổ Sơn, nhanh lên!" Bây giờ Thiên Vô Tâm biết cho dù làm như thế nào thì cũng là vô ích, chỉ có thể cho Diệu Nhật tranh thủ về Tổ Sơn.
"Còn không ra!" Diệu Nhật tự biết đuối lý, chỉ có thể hô to một tiếng, chuẩn bị dẫn Kình Thiên Thanh Ngưu với Thiên Nhãn Hồng Chu vẫn trốn ở trong Khúc Cảnh về Tổ Sơn.
Nhưng mà hô mười mấy tiếng cũng không có động tĩnh.
Ngực Thiên Vô Tâm bỗng nhiên đau nhói, nặng nề phun ra một hơi nộ khí: "Còn đang lề mề cái gì, nhanh chóng theo ta về Tổ Sơn, không đợi hai người bọn họ."
So với tình huống của U Quốc bây giờ, Tổ Sơn cần hắn hơn.
Bởi vì có hắn, U Quốc vẫn còn.
Nhưng Tổ Sơn không có ai, hậu quả khó mà lường được.
"Lại cho ta một khắc đồng hồ!"
Diệu Nhật quan sát quốc đô đã hoàn toàn biến thành phế tích phía dưới, định tìm kiếm thân thể tàn phế của Cức.
Thiên Vô Tâm tức giận nói: "Lại muốn làm gì?"
"Đem thân thể tàn phế của nhi tử ta về Tổ Sơn mai táng, làm phụ thân, ta không thể để cho hắn phơi thây trong phế tích thê lương này."
"Ngươi..."
Thiên Vô Tâm muốn nói lại thôi, tức giận đến toàn thân run run, sau đó cũng không quay đầu lại, trực tiếp hóa thành kinh hồng đâm vào trong Khúc Cảnh, đi về Tổ Sơn.
Nhìn bóng dáng Thiên Vô Tâm đã biến mất, Diệu Nhật khẽ thở dài một tiếng, trong hai con ngươi toát ra vẻ cô đơn và không cam lòng.
Đột ngột.
Hắn bỗng nhìn về phía Nguyên Dương Vực.
Oán hận nói!
"Bất Hủ Tông, một ngày nào đó các ngươi sẽ trả giá thật lớn. Kể từ hôm nay, chỉ cần người của Bất Hủ Tông ngươi dám ra khỏi Nguyên Dương Vực, ta sẽ giết chết hết!"
Bất Hủ Tông ngươi có nội tình mạnh thì đã sao, chẳng lẽ mọi người trong tông môn đều là nửa bước Nguyên Ương Cảnh sao?
Một canh giờ sau.
Diệu Nhật đem một phần thân thể tàn phế thu thập được táng ở giữa sườn núi Tổ Sơn, sau đó lập tức đi tới trước một cột đá màu đen trên đỉnh Tổ Sơn.
Cột đá dưới thô trên mảnh, đồng thời cao ngất tận trời, giống như một thanh kiếm đá phá thiên đột ngột mọc từ mặt đất lên, chỉa thẳng vào thương khung.
Giờ khắc này, trước cột đá màu đen, Thiên Vô Tâm đứng sừng sững trong một vòng tròn gắn đầy Long Bích Văn, mạch khí mênh mông và từng sợi Nguyên Ương Chi Lực không ngừng từ trong cơ thể tuôn ra, bọn chúng đều chui vào trong cột đá màu đen, khiến cho đỉnh cao nhất của cột đá màu đen không ngừng bắn ra vầng sáng màu đen.
Những vầng sáng màu đen đó không ngừng khuếch tán trong thiên khung, khi rời xa Tổ Sơn thì càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành ánh sáng vô hình, biến mất ở chân trời.
Làm xong tất cả những chuyện này, Thiên Vô Tâm nhìn chằm chằm bầu trời been trên Tổ Sơn, cảnh giác bất kỳ gió thổi cỏ lay gì trên đó, cả buổi không có động tĩnh.
Cho đến khi Diệu Nhật vội vàng mà đến cũng rót mạch khí và Nguyên Ương Chi Lực của mình vào trong cột đá màu đen thì Thiên Vô Tâm mới ngừng động tác vừa rồi.
Sau đó Thiên Vô Tâm thở phào một cái, vẻ khẩn trương trên mặt cũng dần dần tán đi: "Thiên khung không có dị động, nói rõ đám người phát rồ đó cũng không có phát hiện Triều Thiên Hạp."
Vừa dứt lời, Thiên Vô Tâm lại tức giận nói: "Những năm này ngươi hưởng thụ Nguyên Ương Chi Lực mà Hắc Tháp phản bổ cho ngươi, lão phu lại chưa từng sai ngươi trấn thủ Hắc Tháp, lần này kêu ngươi thủ vài ngày thì ngươi lại tự tiện rời đi! Nếu như ngươi rời đi lâu thêm một chút, vậy hôm nay không chỉ con của ngươi chết mà còn có ngươi và ta nữa!"
"Ta không có một cái gia tộc giống ngươi. Ta chỉ có một người thân là hắn!" Diệu Nhật bình tĩnh trả lời, hình như cũng không cảm thấy mình có lỗi gì, cũng không coi phẫn nộ của Thiên Vô Tâm là chuyện đáng kể: "Chờ hai tên đó về, ta sẽ rời khỏi Tổ Sơn!"
Thiên Vô Tâm cả giận nói: "Ngươi còn muốn làm cái gì?"
"Giết người, từng bước từng bước giết sạch người của Bất Hủ Tông. Nửa bước Nguyên Ương đứng sau Bất Hủ Tông có mạnh nhưng chẳng lẽ còn có thể bảo vệ tất cả mọi người trong đó sao. Ta muốn giết tới toàn tông trên dưới Bất Hủ Tông không một người nào dám rời khỏi tông môn mới thôi!"
"Chỉ dựa vào ngươi?"