Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1995 - Chương 1847 - Thiên Vô Tâm Trốn Đi, Gia Nhập Già Thiên Lâu?

Chương 1847 - Thiên Vô Tâm trốn đi, gia nhập Già Thiên Lâu?
Chương 1847 - Thiên Vô Tâm trốn đi, gia nhập Già Thiên Lâu?

Nhưng mà vào lúc này, trên đỉnh Tổ Sơn, Thiên Vô Tâm cũng không biết mấy chuyện này, bây giờ Thiên Bảng đã hấp dẫn tất cả mọi sự chú ý của hắn. Sát ý lộ ra từ trong đôi mắt lạnh như băng khiến cho toàn bộ đỉnh Tổ Sơn trở nên lạnh lẽo thấu xương.

"Bất Hủ Tông, các ngươi đúng là khinh người quá đáng." Giờ phút này, Thiên Vô Tâm cũng không ngu tới nổi cho là hia vị hộ quốc Thiên Tướng khác còn sống.

Tại sao lại chậm chạp không chịu trở về, sợ là đã lọt vào trong độc thủ của cường giả đứng sau Bất Hủ Tông. Bây giờ Diệu Nhật lại vẫn lạc, Tổ Sơn lớn như vậy mà chỉ còn lại một mình Thiên Vô Tâm hắn. Mặc dù hắn cũng không có thật lòng quan tâm đến sinh tử của những người khác nhưng hắn không muốn làm người cô đơn!

Nếu biết trước sẽ có kết quả như thế thì mình không nên cho Diệu Nhật xuống núi, không nên ôm hy vọng hão huyền đó.

Khi Bất Hủ Tông chọn đối lập với U Quốc thì chắc chắn mưu đồ của bọn họ chính là toàn bộ U Quốc mà không phải một nửa quốc thổ U Quốc.

"Ôn Bình, Bất Hủ Tông, chẳng lẽ các ngươi không sợ lão phu bị ép đến đường cùng, liên thủ với Già Thiên Lâu để đối phó các ngươi hay sao?"

Thiên Vô Tâm chậm rãi mở miệng, trong giọng nói tràn đầy sát ý lạnh như băng và phiền muộn bất đắc dĩ, ánh mắt cũng chậm rãi rời khỏi Thiên Bảng.

Bành ——

Thiên Vô Tâm phóng lên tận trời, ngũ mạch cùng chấn động, Nguyên Ương Chi Lực trong thân thể bộc phát, như là sóng biển vô biên bao trùm lấy Tổ Sơn.

Ầm ầm ——

Đỉnh Tổ Sơn bắt đầu rung động, sau đó ầm ầm thoát ly khỏi Tổ Sơn, bị Nguyên Ương Chi Lực lôi cuốn, bỗng nhiên bay về phương xa, sau đó đâm đầu vào trong một cái Khúc Cảnh thông đạo đột nhiên mở ra, không đến mười hơi thì đỉnh Tổ Sơn và cái bóng to lớn của nó đã biến mất trong thế giới này.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Thiên Vô Tâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn vầng sáng màu đen đang tiêu tán do Hắc Tháp biến mất.

"Bất Hủ Tông, bây giờ các ngươi có thể đàm phán với ta rồi chứ?" Thật ra thì Thiên Vô Tâm cũng sợ trong khoảng thời gian Hắc Tháp biến mất, những kẻ bên ngoài Triều Thiên Hạp sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Triều Thiên Hạp, nhưng bây giờ hắn lại không thể không làm như vậy, bởi vì hắn không muốn làm người cô đơn.

Nói xong, Thiên Vô Tâm biến mất trên không Tổ Sơn.

Khi hắn xuất hiện lại lần nữa thì đã đứng ở trên không phế tích chiến tranh, là nơi giao giới giữa Bi Trạch Vực và địa giới của Già Thiên Lâu, sau khi lẳng lặng dừng chân ở đó, Thiên Vô Tâm đưa tay ngưng tụ ra một cơn lốc mạch khí, bác lấy mấy trăm người qua đường ở dưới như là bắt lấy mấy con sâu kiến.

Phốc ——

Chỉ trong khoảnh khắc, mấy trăm người nổ tung trong cơn gió lốc mạch khí này, máu tươi hóa thành từng sợi tơ, như là những con trùng chỉ bay vào trong lòng bàn tay của Thiên Vô Tâm. Sau đó Thiên Vô Tâm mở miệng nói lẩm bẩm, từng sợi máu tươi bỗng nhiên bốc hơi như là bị liệt hỏa thiêu đốt.

Sau khi hoàn toàn bốc hơi hết, trên bầu trời của Trung Ương Thần Vực đột nhiên xuất hiện một nhóm chữ bằng máu —— Bất Hủ Tông, lão phu đã hủy Tổ Sơn, bây giờ chúng ta có thể đàm phán chưa?

Một khắc đồng hồ sau, tin tức truyền về Bất Hủ Tông.

Người ngoài không biết mức độ nghiêm trọng của câu nói này, nhưng người của Bất Hủ Tông biết, bên trong Tẫn Tri Lâu, mấy người Trần Hiết cũng biết.

"Tông chủ, Thiên Vô Tâm điên thật rồi, hắn hủy Tổ Sơn! Bây giờ còn muốn đàm phán với ngài... lão già này không muốn sống nữa sao?"

Sau khi Ôn Bình nghe xong, không có kinh ngạc, cũng không có gấp, chỉ mở to mắt bình tĩnh nói ra một câu: "Nếu hắn còn muốn đàm phán thì trận pháp ẩn nặc trên Tổ Sơn sẽ không bị hắn hủy đi. Nhưng mà hắn lại không biết là ta không có gì muốn đàm phán với hắn cả.”

Nhận Thiên Vô Tâm?

Quên đi thôi.

Lão quái vật sống hơn một ngàn năm, trong lòng của hắn còn bền vững hơn cả bầu trời, muốn hắn thật lòng làm việc cho mình là chuyện vĩnh viễn không thể nào làm được.

Hắn không phải Mộc Long, không trải qua tâm tình tuyệt vọng trong vô số 5 tháng dài đằng đẳng, cho nên bây giờ cho dù mình công bố là top ba Thiên Bảng thì có thể nhận được công pháp tu luyện Nguyên Ương Cảnh thì hắn cũng không thể nào vì hy vọng xung kích Thiên Vô Cấm mà tuyệt đối trung thành với mình.

Nếu như hắn đã không thể trung thành tuyệt đối với mình, nhiều lắm cũng chỉ có thể nhận được một Thiên Vô Tâm ủy khúc cầu toàn, vậy Ôn Bình cảm thấy mình không cần phải nói gì cả, nói cũng chỉ lãng phí thời gian.

Chờ đến khi tự tin có thể miểu sát hoặc là chắc chắn có thể giết được Thiên Vô Tâm đồng thời sẽ không tạo thành hậu quả gì thì giải quyết chuyện này, tiêu trừ hậu hoạn vĩnh viễn, nếu không thì trong lòng của hắn khó mà bình an được.

Trần Hiết trầm mặc hai hơi, sau đó khẽ hỏi: "Tông chủ, nếu như bị ta nói trúng thì phải làm như thế nào đây?"

"Vậy thì ngươi làm thần toán đi."

Nói xong, Ôn Bình trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch.

Một bên khác, Trần Hiết thấy Truyền Âm Thạch bị cắt đứt liên hệ thì trầm mặc cất Truyền Âm Thạch, sau đó lẳng lặng ngồi trên ghế trầm tư một hồi lâu.

"Sợ cái quỷ gì, nếu Thiên Vô Tâm bị lôi kéo đến Già Thiên Lâu, chỉ bằng hắn và Nạp Lan Mộ Hồng thì có thể làm được gì chứ?"

"Đúng không, Thiên Nhãn tiền bối."

Nói xong, Trần Hiết đưa mắt nhìn Thiên Nhãn Thanh Ngưu bên cạnh mình.

Thiên Nhãn Thanh Ngưu trực tiếp trả lời một câu: "Cần ta đi giết ai?"

"Không có việc gì, không có việc gì, Thiên Nhãn tiền bối, tạm thời không cần ngài đi giết ai cả." Trần Hiết ngượng ngùng cười một tiếng, nhưng trong lòng thầm nghĩ mình có nên tìm một đối thủ cho Thiên Nhãn tiền bối hay không?

Nếu không tăng tốc hành động ở địa giới của Già Thiên Lâu, giải quyết Hắc Vực, sau đó tiếp tục mở rộng ra nữa? Có Đao Ma trưởng lão, thượng cảnh đến cũng không sợ.

Có Thiên Nhãn tiền bối, nửa bước Nguyên Ương đến cũng không cần sợ hãi.

"Ừm, cứ làm như thế!"

Bình Luận (0)
Comment