Trác Phong Trần đưa tay, cảnh giác dựng lên một đạo bình chướng cách âm, bao phủ mình và mấy vị Thiên Vô Cấm thượng cảnh, sau đó ngưng trọng mở miệng: "Lâu chủ, đã có thể xác định là lão gia hỏa đó không chết thật. Mặc dù hắn giấu rất tốt nhưng cả một đời này ta đều không thể quên được khí tức của Phục Sinh Thể. Hắc Vực, sa trường đều có để lại một tia khí tức đó."
Nếu không phải lúc rảnh rỗi hắn nuôi dưỡng một con Yêu Thần có loại thần thông khan hiếm này thể hắn cũng không thể nào cảm nhận được khí tức mà Phục Sinh Thể để lại.
Trước đó chỉ vì thấy nó đẹp cho nên nuôi dưỡng, không ngờ được nó lại có đất dụng võ trong chuyện tìm kiếm Vi Sinh Tinh Vũ.
Nghe được tin tức này, khóe miệng Vô Tẫn Thiên Huyền chậm rãi nở một nụ cười âm lãnh: "Xem ra trước đó tin tức Vi Sinh Tinh Vũ còn sống cũng là thật, không có lửa thì sao có khói."
Sau đó lại nói: "Lão già, ngươi chết hẳn luôn thì tốt biết bao nhiêu? Ngươi may mắn sống tiếp được thì cũng thôi đi tại sao còn phải ngoi đầu lên nữa?"
Là nhịn không được sao?
Ha ha.
Báo thù, đó là trò chơi của kẻ ngu.
Tại sao ngươi phải chơi cái trò hề này chứ?
"Lâu chủ, có cần tuyên bố treo thưởng hay không?" Trác Phong Trần mở miệng.
Vô Tẫn Thiên Huyền khẽ cười nói: "Không cần, không phải hắn muốn báo thù hay sao? Để hắn tự đưa tới cửa. Hắn muốn giết người nào hẳn là ngươi biết rõ hơn ta. Lão gia hỏa đó né nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên bắt đầu báo thù, như vậy chứng tỏ là những thứ nên biết hay không nên biết thì hắn đều biết hết rồi."
"Thuộc hạ minh bạch."
Trác Phong Trần cũng âm lãnh cười một tiếng.
Bởi vì hắn cũng có nhúng tay vào chuyện này.
Cùng lúc đó, cường giả thượng cảnh các bộ xung quanh nghe Vô Tẫn Thiên Huyền và Trác Phong Trần nói xong thì có một nửa số người trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn nhau.
Những người kinh ngạc nhìn nhau này đều là những người đã gia nhập Già Thiên Lâu từ rất sớm, cũng là những người đi theo Vô Tẫn Thiên Huyền từ rất sớm.
Vi Sinh Tinh Vũ còn sống?
Tin tức mang tới rung động cho bọn họ không thua gì khi Thiên Vô Tâm gia nhập Già Thiên Lâu.
"Còn có các ngươi nữa, nếu như lão già đó đã quyết định bắt đầu báo thù, vậy thì các ngươi cứ bại lộ ra chờ hắn đến là được!" Vô Tẫn Thiên Huyền đưa mắt nhìn mấy người đang hai mặt nhìn nhau: "Bắt được hoặc chỉ cần dụ hắn ra được đều có thể lấy được một sợi Nguyên Ương Chi Lực!"
Nói xong, thượng cảnh các bộ sợ hãi.
Nguyên Ương Chi Lực, đó là hy vọng để bước vào cảnh giới nửa bước Nguyên Ương.
Ngày xưa cho dù có lập công lao lớn như thế nào đi nữa thì cũng đều rất khó đạt được phần thưởng là Nguyên Ương Chi Lực, nhưng bây giờ chỉ cần bắt một lão già thôi.
Một người bị thời đại vứt bỏ thì có thể mạnh bao nhiêu?
Cho dù hắn may mắn trở nên mạnh mẽ thì bọn họ cũng không sợ, đánh không lại còn trốn không thoát sao? Hoặc bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian chờ lâu chủ của bọn họ chạy tới là được.
Cho nên giờ phút này bất kể là ai thì trong lòng đều tràn đầy chờ mong và hưng phấn, chỉ hận không thể lập tức đi Bi Trạch Vực dụ Vi Sinh Tinh Vũ ra.
Sau khi mọi người lắng cơn kích động xuống, Vô Tẫn Thiên Huyền lại nói: "Đều đi chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai chúng ta vào Bi Trạch Vực."
Ngày mai, chính là ngày mà Già Thiên Lâu khởi xướng toàn diện xâm lấn.
Hắn không muốn chờ thêm dù chỉ một ngày nữa.
Cũng không dám chờ.
Bởi vì bây giờ địa giới của Già Thiên Lâu so với Tuyên Quốc thì giống như là di khí chi địa.
Bây giờ không đánh, chờ Tuyên Quốc bình ổn lại, triệu tập trọng binh phòng thủ Bi Trạch Vực, lúc đó bọn họ muốn đánh vào thì phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Bởi vì trước khi Bất Hủ Tông chưa xuất thủ, chắc chắn Thiên Vô Tâm và Nạp Lan Mộ Hồng tiền bối cũng sẽ không ra tay, dù sao một khi tồn tại như bọn họ đánh nhau thì đừng nói là Bi Trạch Vực, cho dù là Trung Ương Thần Vực cũng sẽ bị hủy diệt.
Thứ bọn họ muốn là thổ địa Tuyên Quốc mà không phải là cùng nhau bị hủy diệt.
Hắn tin tưởng đối với Bất Hủ Tông thì cũng là như thế, cho nên đối với hai bên thì lực lượng tham dự vào trận chiến tranh này đều là lực lượng trung kiên của cả hai bên, mà dứt bỏ Thiên Vô Cấm thượng cảnh không nói, lực lượng trung kiên có hai bên gần như là ngang nhau.
Nếu không thì cũng sẽ không giằng co với bọn họ ở sa trường nhiều năm như vậy.
Lại bởi vì bây giờ lượng mạch khí ẩn chứa ở trong thiên địa Tuyên Quốc tăng vọt, một khi trận chiến tranh này kéo dài hai mươi năm hoặc là ba mươi năm thì thực lực của người của Tuyên Quốc tuyệt đối sẽ vượt qua thực lực của người tu luyện ở trong địa giới của Già Thiên Lâu. Không tới năm mươi năm thì thậm chí có thể sẽ áp chế được bọn họ.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời sau khi xảy ra trận chiến ở quốc đô và Tuyên Quốc mới lập, nhất định phải nhất cổ tác khí đánh vào Tuyên Quốc, hơn nữa còn phải nhất cổ tác khí cầm xuống Bi Trạch Vực, đánh thẳng tới cổng Trung Ương Thần Vực.
Đến lúc đó lại giằng co xuống thì chắc chắn sẽ có lợi cho bọn họ. Dù sao Già Thiên Lâu có hai người Thiên Vô Tâm và Nạp Lan Mộ Hồng tiền bối!
"Rõ!"
"Rõ!"
Mọi người gật đầu.
...
Bất Hủ Tông.
Đảo mắt một cái đã góp nhặt đủ trăm vạn danh vọng, Ôn Bình lập tức thoát khỏi trạng thái luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực, hưng phấn mở giao diện hệ thống ra.
“Ngự Thiên Đại Trận.”
“Đẳng cấp: Kiến trúc phòng ngự cấp Thế Giới.”
“Giá cả xây dựng: Một trăm vạn danh vọng.”
“Có bắt đầu xây dựng hay không?”
"Xây!"
Ôn Bình lập tức lựa chọn xây dựng.
“Đang xây dựng....”
“Thời gian còn lại: Một trăm giờ.”
"Bốn ngày."