Mộc Long một kích toàn lực, Trác Phong Trần đâu thể cản được?
"Lão Trác!"
"Lão Trác!"
Thấy thế, Vô Tẫn Thiên Huyền hò hét liên tục.
Nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không có ai đáp lại.
...
Cùng lúc đó, Ôn Bình thông qua hình ảnh mà hệ thống truyền về nhìn thấy cảnh này.
Đối với Mộc Long nghiền ép Vô Tẫn Thiên Huyền và Trác Phong Trần, hắn cũng không kinh ngạc. Bởi vì Mộc Long là người mạnh nhất ở trong Bất Hủ Tông trừ mình ra.
Chỉ riêng Yêu Tiên Chi Khu trước kia thì đã đủ cho hắn xông pha Triều Thiên Hạp, huống chi trong khoảng thời gian này còn luôn tiềm tu.
Nếu như ngay cả hạng chót ở trong nửa bước Nguyên Ương là Vô Tẫn Thiên Huyền, Trác Phong Trần cũng đánh không lại thì làm sao có thể đối phó được với lôi kiếp sau này?
Lần sau, lôi kiếp mà Mộc Long phải đối mặt, ngay cả cường giả Nguyên Ương Cảnh cũng gánh không được.
Nhưng mà so với tình hình chiến đấu, Ôn Bình cảm thấy hứng thú với câu nói của Vô Tẫn Thiên Huyền hơn: "Vô Tẫn Thiên Huyền nói câu nói đó là có ý gì đâu?"
Cái chỗ đó.
Rốt cuộc là chỗ nào?
Chỉ mở ra thì sẽ có một lượng lớn Nguyên Ương Chi Lực, nhưng có thể bao no hay không thì Ôn Bình vẫn còn nghi ngờ.
"Xem ra cần phải rời tông môn một chuyến." Bây giờ linh thể của hắn tiến hóa thành Thiên Đạo Thanh Liên Thể, luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực đã không cần tốn ba bốn ngày.
Một ngày là đủ!
Cho nên vẫn có thể dành thời gian rời tông một chuyến.
Đi xem một chút xem rốt cuộc mấy người Nạp Lan Mộ Hồng đang giở trò quỷ gì.
"Xem ra tám chín phần mười Thiên Vô Tâm cũng là bởi vì nó mới gia nhập Già Thiên Lâu." Ôn Bình nỉ non một câu, lúc này chuẩn bị cho Trần Hiết đi thăm dò hướng đi của Nạp Lan Mộ Hồng và Thiên Vô Tâm một chút.
Vừa định móc Truyền Âm Thạch ra thì thấy trong hình ảnh mà hệ thống truyền về, Nạp Lan Mộ Hồng xuất hiện trên không chiến trường.
"Đủ rồi!"
Giọng nói lạnh lẽo như băng của Nạp Lan Mộ Hồng vang lên.
Mà biến cố bất thình lình xuất hiện lập tức khiến cho vô số người chú ý tới.
Phe Già Thiên Lâu thì đương nhiên là mừng rỡ, bởi vì Nạp Lan tiền bối xuất hiện, vậy thì bọn họ được cứu rồi.
Bất Hủ Tông Mộc Long có mạnh như thế nào đi nữa thì lẽ nào có thể mạnh hơn đệ nhất Thiên Bảng Nạp Lan Mộ Hồng được hay sao?
"Nạp Lan tiền bối!" Trên gương mặt chật vật của Vô Tẫn Thiên Huyền lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ: "Xin Nạp Lan tiền bối xuất thủ chém giết yêu này."
Nói xong.
Người của Tuyên Quốc nghe được câu này đều biến sắc.
Ti Hải Hiền cũng không ngoại lệ.
Mộc Long cũng như lâm đại địch, toàn bộ phân thân đều nhìn chằm chằm Nạp Lan Mộ Hồng, trong miệng chậm rãi phát ra tiếng long ngâm trầm thấp, cảnh giác phòng Nạp Lan Mộ Hồng đột nhiên xuất thủ.
"Ngươi yêu thân rất mạnh mẽ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của ta." Nạp Lan Mộ Hồng bỗng nhiên nhìn xung quanh, hình như đang tìm kiếm cái gì, sau đó nhìn về phía không có một ai trầm giọng quát to: "Ôn Bình, ra đi!"
Mấy hơi sau, Nạp Lan Mộ Hồng lại nói: "Không ra, hôm nay nó không đi được! Có lẽ ta không giết được nó nhưng ta có thể cầm tù nó sau đó xóa bỏ thần chí của nó."
Nói xong, Nạp Lan Mộ Hồng lại nhìn xung quanh vài lần nữa.
Mặc dù tinh thần lực của nàng không có cảm nhận được sự tồn tại của Ôn Bình nhưng nàng xác định chắc chắn Ôn Bình đang ở một nơi bí mật gần đó yên lặng quan sát tất cả mọi chuyện.
Dám để cho Tuyên Quốc giết ra, chắc chắn người giật dây Ôn Bình cũng có mặt ở đây.
Ở xa bên trong Thính Vũ Các, Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, hóa thành kinh hồng rời khỏi Thính Vũ Các.
Trong khoảnh khắc đi vào trong truyền tống trận.
Truyền tống trận.
Khải!
Oanh ——
Một đạo bạch quang từ mái vòm rơi xuống, rơi vào bên trong Ngự Thiên Đại Trận, Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Ôn Bình chầm chậm đi ra.
"Ngươi không định hòa đàm hay sao?"
Nạp Lan Mộ Hồng trầm giọng nói: "Mặc dù không biết đại trận này rốt cuộc đến từ Nguyên Ương Giới như thế nào, lại đến từ Tuyền Qua Thần Tượng như thế nào, nhưng ta không thể không thừa nhận đúng là nó không phải là thứ mà ta có thể công phá được."
Nói xong, Vô Tẫn Thiên Huyền sắc mặt đột biến.
Cái này. . .
Nạp Lan Mộ Hồng tiền bối cũng không có biện pháp, vậy phải làm thế nào?
Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Tuyên Quốc càng ngày càng mạnh mẽ, mà Già Thiên Lâu từng bước đi hướng suy sụp hay sao?
Ôn Bình không có trả lời câu nói này, bởi vì hắn không muốn nói. Nếu như linh thể không có tấn cấp đến Thiên Đạo Thanh Liên Thể thì có lẽ hắn sẽ hòa đàm.
Đương nhiên.
Cũng chỉ là có lẽ.
Tất cả còn phải quyết định theo tình huống.
"Chúng ta nói chuyện đi, hòa bình giải quyết tất cả." Đối với Ôn Bình trầm mặc, Nạp Lan Mộ Hồng cũng không tức giận: "Già Thiên Lâu chỉ cần Bi Trạch Vực, hơn nữa có thể dùng một nửa lãnh địa của Già Thiên Lâu để đổi, đồng thời còn hứa trong vòng ba trăm năm sẽ không gây ra tranh chấp."
Ôn Bình lắc đầu: "Ta cần mấy địa phương nát đó của Già Thiên Lâu làm gì? Lượng mạch khí ẩn chứa trong đó ngay cả Hồ Thiên Địa bây giờ cũng không sánh bằng."
Hồ Thiên Địa là địa phương nào, di khí chi địa.
Không ai nguyện ý đi.
Thậm chí còn không có người muốn nhắc tới nó.
Trong mắt của mọi người, chỉ có nhân và yêu ti tiện nhất mới sống ở đó.
Nghe xong lời này, hai con ngươi Nạp Lan Mộ Hồng lập tức lộ ra sát ý: "Chính ngươi suy tính một chút hậu quả, đại trận này ta không phá được, nhưng chắc chắn ta sẽ bước vào Nguyên Ương Cảnh trước ngươi một bước. Một khi ta bước vào Nguyên Ương Cảnh, đến lúc đó cho dù ngươi muốn hòa đàm cũng không được."
"Ngươi dựa vào cái gì má dám nói chuyện như vậy với ta khi ở gần Bi Trạch Vực?" Ôn Bình bó tay rồi, Mấy ngày nay hắn không dùng truyền tống trận để bắt người chính là muốn cho Tuyên Quốc có một cơ hội lịch luyện. Lẽ nào cho là truyền tống trận của hắn bị hỏng?
Oanh ——