Vô Tẫn Thiên Huyền thấy là Thiên Vô Tâm, cũng không tiện phát tác: "Thiên Vô Tâm tiền bối không cần khẩn trương, đệ nhất Thiên Bảng vẫn là Nạp Lan tiền bối, cho nên chắc chắn Nạp Lan tiền bối vẫn bình yên vô sự. Nếu như Bất Hủ Tông đó có thể làm gì Nạp Lan tiền bối thì cũng sẽ không lập một tòa đại trận ở biên giới Tuyên Quốc."
"Thật sự không có ra?" Thiên Vô Tâm như không có nghe được Vô Tẫn Thiên Huyền nói, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Đương nhiên hắn tin tưởng Nạp Lan Mộ Hồng còn chưa có chết.
Nhưng hắn biết là dựa vào thủ đoạn của Bất Hủ Tông, cho dù giết không chết Nạp Lan Mộ Hồng thì chắc chắn cũng có cách vây khốn nàng.
Nếu như bị khốn thì khác chết ở chỗ nào?
"Rõ ràng cơ hội có thể tiến vào Triều Thiên Giới gần trong gang tấc, tại sao nàng nhất định phải đi gây sự với Bất Hủ Tông?"
Thiên Vô Tâm hỏng mất.
Bó tay rồi.
Kêu hắn đi chuẩn bị trước.
Bản thân nàng lại không đi!
"Lập tức truyền lời cho Bất Hủ Tông, nói cho tông chủ Bất Hủ Tông biết, nếu như ba ngày sau ta không nhìn thấy Nạp Lan Mộ Hồng thì ta sẽ phá hủy hết thảy. Không cho ta đường sống, vậy mọi người đều không cần sống. Tái diễn lại thảm kịch của Tinh Thần Các một lần thì đã sao!"
Thiên Vô Tâm biết nếu như mình lại không được ăn cả ngã về không thì sợ là sẽ không còn cơ hội nữa.
Dứt lời, Thiên Vô Tâm trực tiếp rời khỏi phân đà, đi đến Triều Thiên Giới.
Nhưng mà khi bóng dáng Thiên Vô Tâm biến mất ở chân trời, Vô Tẫn Thiên Huyền thì rơi vào im lặng thật lâu.
Ánh mắt lướt qua, nhìn thấy những cường giả thượng cảnh các bộ Già Thiên Lâu đang hai mặt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Nếu như là Nạp Lan Mộ Hồng, hắn tin tưởng lời này chỉ là dọa Bất Hủ Tông một chút. Nhưng là Thiên Vô Tâm chỉ còn một thân một mình thì hắn cái gì cũng dám làm.
Hủy Hắc Tháp, bại lộ Triều Thiên Hạp dưới ánh mắt tất cả kẻ cướp đoạt, sau đó Thiên Vô Tâm đi thẳng một mạch, để lại bọn họ chờ chết.
Đa số người của Già Thiên Lâu không biết năm đó xảy ra chuyện gì nhưng hắn là người từng trải, sao lại không biết thời điểm đó thảm liệt như thế nào, cuối cùng Triều Thiên Hạp còn có thể tồn tại là bao nhiêu cường giả đã đánh đổi mạng sống mới có được.
Tái diễn một lần, chỉ sợ Triều Thiên Hạp sẽ không còn tồn tại.
Nhưng mà hắn không thể không thừa nhận đây là biện pháp duy nhất.
Nếu như Nạp Lan tiền bối không về được, vậy Già Thiên Lâu bị thâu tóm chỉ là chuyện sớm hay muộn, cho dù nửa bước Nguyên Ương của Bất Hủ Tông không tham chiến thì bây giờ Tuyên Quốc đã thế không thể đỡ. Chờ Già Thiên Lâu bị thâu tóm, chắc chắn Vi Sinh Tinh Vũ sẽ không bỏ qua cho mình.
Với thực lực của hắn, rời khỏi Triều Thiên Hạp thì có thể làm cái gì? Có thể vừa rời khỏi Triều Thiên Hạp thì sẽ bị mổ gà lấy trứng.
"Theo hắn nói mà làm, nhưng mà lại thêm một điều kiện —— Tuyên Quốc lập tức triệt binh, trong vòng trăm năm không được xâm chiếm."
Dứt lời, Vô Tẫn Thiên Huyền nhắm mắt lại, lâm vào trong trầm tư.
Hi vọng sau khi thêm điều kiện này thì có thể tê liệt Bất Hủ Tông, để cho tông chủ Bất Hủ Tông Ôn Bình đó cảm thấy Già Thiên Lâu sợ thật.
Chỉ cần Nạp Lan tiền bối có thể trở về, vậy càn khôn chưa định!
Rất nhanh, tin tức được người của Giám Sát Điện nhận được.
Mặc dù bọn họ không biết Hắc Tháp là cái gì nhưng bởi vì là Thiên Vô Tâm và Vô Tẫn Thiên Huyền tự mình nói ra cho nên lập tức báo lên cho Tư Không Truy Tinh.
Sau khi Tư Không Truy Tinh thấy thì sắc mặt đại biến, tranh thủ bẩm báo việc này cho Long Dương Hoàng. Long Dương Hoàng thì vội vàng liên hệ Trần Hiết.
Dù sao hắn không dám tùy tiện dùng Truyền Âm Thạch quấy rầy Ôn Bình.
"Mắt thấy chỗ dựa phía sau Già Thiên Lâu không có, có thể thống nhất Triều Thiên Hạp, nhưng bây giờ bọn họ lấy toàn bộ Triều Thiên Hạp uy hiếp chúng ta, chúng ta nên làm cái gì?"
Trần Hiết sắc mặt ngưng trọng nói: "Ta lập tức trở về tông một chuyến bẩm báo cho tông chủ, việc này chỉ có thể do tông chủ quyết định. Nếu như không thả, lỡ như Thiên Vô Tâm dám làm như thế thật thì sao?"
"Có lẽ hắn dám làm thật!" Đây mới là chuyện khiến cho Long Dương Hoàng nhức đầu nhất.
Hôm qua đi Bất Hủ Tông nhìn thấy Nạp Lan Mộ Hồng bị vây ở Bất Hủ Tông, hắn hưng phấn và kích động bao nhiêu thì bây giờ hắn bất đắc dĩ bấy nhiêu.
Rất nhanh, Trần Hiết về tới tông môn.
Sau khi về tông, lập tức tìm Ôn Bình. Thời khắc này Ôn Bình đang ôm đứa bé tăng tinh thần lực lên bên trong Hải Niệm Các, sau khi lấy được tin tức này từ miệng Trần Hiết thì giao nó cho Dương Nhạc Nhạc đang đứng bên cạnh, tức giận đi ra.
"Hình Thiên!"
Một tiếng gầm thét, một đạo kinh hồng trên Thính Vũ Các rơi xuống trước mắt.
Trần Hiết nhịn không được dò xét Hình Thiên một chút.
Hóa ra đây chính là vị cường giả cùng tông chủ nghiền ép Nạp Lan Mộ Hồng.
Rốt cuộc tông môn còn cất giấu bao nhiêu cường giả.
Đầu tiên là Thiên Nhãn tiền bối.
Sau đó lại là vị Hình Thiên tiền bối này.
Sau này nếu toát ra cường giả Nguyên Ương Cảnh thì có lẽ hắn cũng sẽ không kinh ngạc.
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, Trần Hiết nhìn về phía Ôn Bình, chỉ thấy Ôn Bình quả quyết mở miệng nói: "Ta muốn rời khỏi tông môn mấy ngày, có việc truyền âm."
Bây giờ hắn muốn đi địa bàn của Già Thiên Lâu!
Nhưng mà không phải đi gây sự với Thiên Vô Tâm mà là vì lấy được đồ trong bảo khố Triều Thiên Giới. Nạp Lan Mộ Hồng không kháng nổi Khúc Cảnh ăn mòn nhưng Thiên Đạo Thanh Liên Thể của hắn hẳn là có thể.
Trần Hiết vội hỏi: "Tông chủ, vậy chúng ta nên làm như thế nào?"
Đáp án này không phải hắn muốn mà là hắn cảm thấy Long Dương Hoàng và người trong Tuyên Quốc đang cần.