"Tông chủ, đã xảy ra chuyện gì?" Nghe tông chủ nói như vậy, Trần Hiết lập tức nhận ra được có thể là đã xảy ra chuyện gì đó.
"Không phải là chuyện lớn gì, chỉ là giám thị mấy người mà thôi. Hắc Ảnh do Địa Vô Cấm Thượng Cảnh chuyển hóa thành bây giờ còn bao nhiêu?"
"Còn mười bảy cái."
"Đi."
Nói xong, Ôn Bình chặt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch, đi tới Tẫn Tri Lâu, lập tức phái ra mười bảy cái Hắc Ảnh để đó không dùng đi đến vị trí của chín người đó.
Mặc dù chín người đều không ngừng xuyên thẳng qua Khúc Cảnh, rất khó để giám thị bọn họ nhưng dù sao cũng tốt hơn là ngồi im không biết bọn họ đang làm gì.
Theo sau đó, Ôn Bình nghĩ đến Thiên Bảng.
Thiên Bảng ban thưởng, không phải là trong đó có công pháp cấp Nguyên Ương hay sao?
Nếu như bên ngoài Triều Thiên Hạp, công pháp cấp Nguyên Ương bị khống chế chặt chẽ như vậy, vậy những cường giả nửa bước Nguyên Ương đỉnh phong luyện hóa mấy trăm sợi Nguyên Ương Chi Lực như bọn họ chắc chắn rất muốn có một bản công pháp cấp Nguyên Ương để mà đột phá Nguyên Ương Cảnh.
Nhất là những cường giả nửa bước Nguyên Ương Cảnh luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực càng nhiều, chắc chắn bọn họ càng thêm khát vọng có được công pháp cấp Nguyên Ương.
Bởi vì một người luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực mặc dù là có hạn nhưng theo lý thuyết thì luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực càng nhiều thì xác suất đột phá cảnh giới lại càng lớn.
Theo sau đó, Ôn Bình lại truyền âm cho Trần Hiết lần nữa: “Ngày mai, ngày kia và mấy ngày kế tiếp, tiêu đề Bất Hủ Nhật Báo đều đổi một chút, đổi thành chỉ cần giữ vững được vị trí top ba Thiên Bảng một năm thì khi cuối năm có thể chọn một trong ba phần thưởng là một sợi Nguyên Ương Chi Lực, một bản công pháp cấp Nguyên Ương và một bản mạch thuật cấp Nguyên Ương."
"Vâng, tông chủ!"
Trần Hiết không ngốc, đương nhiên biết chắc là có chuyện lớn sắp xảy ra. Sau khi kết thúc truyền âm với tông chủ nhà mình, Trần Hiết lập tức để Tẫn Tri Lâu lập tức dừng bước tiến công, tất cả mọi người đóng quân tại chỗ đồng thời cũng triệu hồi tất cả lực lượng chiến đấu đỉnh tiêm về.
Dùng danh nghĩa họp đóng quân ở Hắc Vực, bởi vì vị trí của Hắc Vực vừa khéo nằm trong phạm vi mà truyền tống trận có thể bao trùm.
Theo sau đó, Trần Hiết lập tức cho thủ hạ đi thăm dò tình huống ở địa giới Già Thiên Lâu, xem có phải là có nửa bước Nguyên Ương xa lạ xuất hiện hay không.
"Nếu như không phải Triều Thiên Hạp xuất hiện nửa bước Nguyên Ương xa lạ thì tông chủ cũng sẽ không đột nhiên nhấn mạnh top ba Thiên Bảng." Trần Hiết sắc mặt ngưng trọng nói tin tức này cho Long Kha đang đầu óc mơ hồ.
...
Nửa canh giờ trước.
Chín người Mộ Kỳ Cường và tọa kỵ của riêng mình hóa thành lưu quang rơi xuống từ trên bầu trời Ổ Thành, khí tức kinh khủng chỉ đổ xuống có một chút xíu thì đã làm cho người trong cả thành sợ hãi không thôi, nhất là khi nhìn thấy cự yêu che khuất bầu trời thì càng sợ đến không ngừng kêu lên.
Chín người Mộ Kỳ Cường đồng thời dùng cảm giác lướt qua Ổ Thành, một hơi sau thì thu hồi cảm giác.
"Một cái thành nhỏ, mạnh nhất chỉ Thiên Vô Cấm Hạ Cảnh." Mộ Kỳ Cường lạnh nhạt nói một câu, sau đó đảo mắt nhìn tám người khác một chút: “Từ giờ trở đi, triển khai lục soát theo phương thức trải thảm, đồng thời tìm hiểu tình huống của Nguyên Ương Giới này một chút, cũng để ý sinh mạng thủy tinh của nhau, bảo trì liên lạc. Một người xảy ra chuyện, tám người khác lập tức trợ giúp. Nếu như một người bỏ mình mà ngay cả thời gian liên lạc cũng không có thì tám người khác lập tức đưa tọa độ của Triều Thiên Hạp ra ngoài, đồng thời chạy ra khỏi Triều Thiên Hạp, chờ đợi mấy người đoàn trưởng đến."
Tuy rằng chín người đều cảm thấy Nguyên Ương Giới này tám chín phần mười không tồn tại cường giả Nguyên Ương Cảnh nhưng làm kẻ cướp đoạn sờ soạng lần mò trong hư không mấy trăm năm, hai chữ cẩn thận đã khắc sâu trong tâm khảm của bọn họ.
"Minh bạch."
"Minh bạch!"
"Cường ca, chúng ta nghe ngươi."
Tám người đồng loạt lên tiếng, đều công nhận kế hoạch này, sau đó cùng nhau trốn vào bên trong Khúc Cảnh, bắt đầu tản ra theo những phương hướng khác nhau lục soát.
Đối với bọn họ thì phát hiện một cái giới trong giới hoặc là bí cảnh ẩn giấu bên trong Nguyên Ương Giới là một chuyện quá đơn giản.
Thời gian năm ngày, đầy đủ!
Sau khi tám người khác rời đi, Mộ Kỳ Cường vẫn ngắm nhìn xung quanh một lần: “Một cái Nguyên Ương Giới có mạch khí mỏng manh, hi vọng ngươi có thể mang tới cho ta một kinh hỉ. Tốt nhất lại có thêm mấy cường giả nửa bước Nguyên Ương, để cho ta lấy được thêm nhiều Nguyên Ương Chi Lực một chút."
Nói xong, Mộ Kỳ Cường cười một tiếng dữ tợn, sau đó lập tức hóa thành kinh hồng trốn vào bên trong Khúc Cảnh, một vào một ra bắt đầu thăm dò Triều Thiên Hạp.
Hôm sau.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Tư Không Truy Tinh đã vội vàng chạy đến thư phòng của Long Dương Hoàng, không đợi Long Dương Hoàng vừa mới xử lý chính vụ cả đêm kịp phản ứng, Tư Không Truy Tinh đã vội vã mở miệng nói: "Quốc chủ, ta vừa mới nhận được truyền âm của Trần Hiết trưởng lão."
"Trong tông môn xảy ra chuyện gì rồi?" Long Dương Hoàng bỏ quyển sổ trong tay xuống, đưa mắt nhìn Tư Không Truy Tinh đang gấp gáp.
Hắn biết nếu như không phải có chuyện cực kỳ quan trọng thì Tư Không Truy Tinh sẽ chỉ dùng Truyền Âm Thạch liên lạc với mình.
Chỉ khi xảy ra chuyện cực kỳ quan trọng mới tới tìm mình.
Bây giờ chiến cuộc đã sáng tỏ, thống nhất Triều Thiên Hạp là chuyện sớm hay muộn cho nên chuyện Long Dương Hoàng nghĩ tới trước tiên cũng không phải là chuyện liên quan tới chiến cuộc.
Tư Không Truy Tinh lắc đầu: “Trong tông môn không có chuyện nhưng Trần Hiết trưởng lão truyền âm cho ta, đề nghị chúng ta giảm tốc độ tiến công của đại quân Tuyên Quốc, bởi vì hắn đã lệnh cho Tẫn Tri Lâu dừng hẳn bước tiến."
"Tại sao?"