Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 2075 - Chương 1927 - Phản Bội Triều Thiên Hạp (2)

Chương 1927 - Phản bội Triều Thiên Hạp (2)
Chương 1927 - Phản bội Triều Thiên Hạp (2)

"Chỉ với thứ này thì chắc chắn giá trị không ít bạch tinh, ta thấy bán ba năm trăm ức bạch tinh cũng không thành vấn đề." Một người nói tiếp.

"Ừa, chắc chắn sẽ không rẻ."

Lại một người vui sướng mở miệng.

Mộ Kỳ Cường vội vàng ngắt lời bọn họ: “Được rồi, những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã bị phát hiện, vậy dứt khoát không lén lút. Thiên Hà, ngươi nghĩ cách đi bắt một nửa bước Nguyên Ương hoặc là Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh tìm hiểu tình huống nơi đây một chút, thuận tiện cũng hỏi xem bảng danh sách trên không trung này là tình huống như thế nào."

"Cường giả, đã hiểu!" Một nam nhân thanh sam tóc tím, tướng mạo chỉ chừng hai mươi lập tức đáp.

Mộ Kỳ Cường lại nói: “Những người khác tiếp tục tìm kiếm!"

Nói xong, cắt đứt liên hệ.

Tám người Mộ Kỳ Cường tiếp tục thăm dò, mà nam nhân tên là Thiên Hà thì ngừng lại, cũng thả cảm giác ra, sau đó khống chế yêu vật đi thẳng đến thành trì gần nhất.

...

Bất Hủ Tông.

Tẫn Tri Lâu.

Ôn Bình nhìn lên Thiên Bảng trên bầu trời, lẩm bẩm nói: "Dễ thấy như thế, hẳn là bọn họ đều thấy được chứ?"

Cũng ngay lúc này, bên trên hắc tường truyền đến hình ảnh.

Trong hình ảnh là nam tử thanh sam tóc tím, khống chế một con cự xà đen trắng dài ngàn trượng lơ lửng trên không một tòa thành trì. Thành trì phía dưới cực kỳ sợ hãi với sự xuất hiện của hắn, lớp thì trốn, lớp thì thét lên, giống như là tận thế tới.

Lúc này, Ôn Bình mở hệ thống ra kiểm tra tư liệu của đối phương.

"Thiên Hà, người yếu nhất trong số chín người." Rốt cục cũng có một người bị Hắc Ảnh theo kịp.

Cũng đúng vào lúc này, Truyền Âm Thạch trong ngực bỗng nhiên có động tĩnh.

Sau khi kết nối thì giọng nói của Trần Hiết nhanh chóng vang lên.

"Tông chủ, bọn họ là kẻ cướp đoạt bên ngoài Triều Thiên Hạp?" Khi hỏi câu này, bên cạnh Trần Hiết có không ít người đang khẩn trương đứng chờ.

Đều là tầng lớp cấp cao của Tẫn Tri Lâu.

Long Kha cũng ở trong số đó.

Tất cả mọi người rất khẩn trương, bởi vì mạnh như Nạp Lan Mộ Hồng cũng bị áp chế đến vị trí thứ bảy. Vậy thì sáu người xếp hạng cao hơn nàng sẽ mạnh đến cỡ nào?

Ôn Bình đáp: “Ừm ân, có tổng cộng chín người."

"Tông chủ, vậy chúng ta nên làm cái gì?" Trần Hiết vội hỏi.

Ôn Bình bình tĩnh nói: “Không cần ngươi quan tâm, tập trung làm việc của mình là được rồi. Sẽ có người xử lý bọn họ."

"Vâng, tông chủ!" Trần Hiết gật đầu, nỗi lo lắng trong lòng dần dần biến mất, sau đó nở một nụ cười nhìn mấy người đang đứng bên cạnh mình.

Nói xong, Ôn Bình chặt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch, còn chưa được mấy hơi thì Truyền Âm Thạch lại có động tĩnh, lúc này Ôn Bình chọn không thèm quan tâm.

Giao việc giải thích chuyện này cho Trần Hiết đi.

Dứt khoát cất Truyền Âm Thạch vào trong tàng giới, sau đó Ôn Bình tập trung quan sát hình ảnh trước mặt.

...

Địa giới Già Thiên Lâu.

Thiên Hà giống như thiên thần lạnh lùng quan sát những người bên dưới, thất vọng nói một câu.

"Người của thế giới này đúng là yếu thật, một tòa thành trì lớn như thế mà người mạnh nhất cũng chỉ là Địa Vô Cấm Hạ Cảnh,."

Địa Vô Cấm Hạ Cảnh, trong hư không ngay cả pháo hôi cũng không tính.

Pháo hôi cũng không tính, như vậy cũng có nghĩa là cho dù gộp chung tất cả mọi người lại cũng không bán được giá tốt.

Nếu như đã không có giá trị thì...

Vậy thì không có tư cách sống sót.

"Hủy diệt." Nói xong, cự xà đen trắng dưới chân bỗng nhiên phun ra hỏa diễm bạch sắc, trong khoảnh khắc đã bao trùm cả tòa thành trì.

Chỉ mười mấy hơi thở, toàn bộ thành trì biến thành tro tàn, những người đang sợ hãi thét lên, đang chạy trốn đều bị tiêu diệt sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Thiên Hà bình tĩnh hóa thành kinh hồng rời đi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, tiếp tục chạy tới toà thành tiếp theo.

Ôn Bình lạnh lùng nhìn hắn, sát ý cũng dâng lên trong lòng.

Mặc dù hắn cũng không phải là người tốt lành gì nhưng hắn sẽ không coi thường sinh mạng của người khác như thế.

Một tòa thành trì ngàn vạn người, nói hủy diệt thì hủy diệt, hơn nữa còn không có bất kỳ lý do gì.

"Đây chính là kẻ cướp đoạt sao?"

Ôn Bình lẩm bẩm, lúc này ý nghĩa của ba chữ kẻ cướp đoạt cũng rõ ràng hơn một chút.

Rất nhanh, Thiên Hà đi tới tòa thành trì tiếp theo.

Một lát sau, lại một tòa thành trì hôi phi yên diệt, mà kẻ hủy diệt tất cả mọi thứ là Thiên Hà làm việc này một cách tùy tiện giống như là bóp chết một con kiến.

Khi đi tới tòa thành trì thứ ba, Thiên Hà đang định sẽ trực tiếp hủy diệt nhưng lúc này trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo kinh hồng.

"Tiền bối tha mạng!"

"Tiền bối tha mạng!"

Một vị cường giả thượng cảnh của Già Thiên Lâu chậm rãi dừng lại, hạ mình nói.

"Lại là ngôn ngữ của Thiên Lan Giới." Thiên Hà nghe hiểu người tới nói cái gì thì trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Xem ra người sáng tạo ra Nguyên Ương Giới này đã từng là người của Thiên Lan Giới. Khó trách thế giới này lại trở thành một thế giới vô chủ."

Thiên Lan Giới, hắn còn nhớ đó từng là một bát tinh Nguyên Ương Giới mạnh mẽ, ba ngàn năm trước trải qua một trận đại chiến.

Trận chiến đó, cường giả Nguyên Ương Cảnh bên trong Thiên Lan Giới gần như đều chết hết.

Thế là nó biến thành một cái Nguyên Ương Giới lục tinh nhỏ bé, hơn nữa còn là Nguyên Ương Giới bị nô dịch.

"Tới!" Thiên Hà đưa tay dùng mạch khí bao lấy người tới, tùy ý giống như là đang bóp một con kiến.

Người của Già Thiên Lâu quá sợ hãi, chỉ có thể lớn tiếng hô: “Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng! Ta có chuyện muốn nói..."

"Ta hỏi ngươi đáp!" Thiên Hà lạnh giọng mở miệng.

Người của Già Thiên Lâu sợ hãi đáp: “Biết gì nói nấy, tiền bối."

Cũng trong lúc Thiên Hà tra hỏi, Ôn Bình lập tức lệnh cho hệ thống mở ra tin tức và tọa độ của Thiên Lan Giới.

Bình Luận (0)
Comment