Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 2078 - Chương 1930 - Phản Bội Triều Thiên Hạp (5)

Chương 1930 - Phản bội Triều Thiên Hạp (5)
Chương 1930 - Phản bội Triều Thiên Hạp (5)

Nhưng mà bởi vì tông chủ chỉ kêu bọn họ lui vào trong Ngự Thiên Đại Trận, cho nên mặc dù bọn họ có lo lắng nhưng cũng không có sợ hãi.

Tông chủ còn không sợ, bọn họ sợ cái gì?

Hơn nữa trước đó bọn họ đã hỏi Long Nguyệt, bây giờ tông chủ còn đang tu luyện, hình như hoàn toàn không có coi chín người bọn họ ra gì.

Theo thời gian trôi qua.

Sau ba bốn canh giờ, trên bầu trời bên ngoài Bi Trạch Vực xuất hiện một lượng lớn yêu vật, tiếng đất rung núi chuyển cũng vang lên.

Mấy người Long Dương Hoàng, Trần Hiết tập trung nhìn lại thì chỉ thấy đại quân vô biên vô tận của Già Thiên Lâu.

Vô Tẫn Thiên Huyền thì đứng ở hàng trước nhất của đại quân, theo sát phía sau là tất cả cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh của Già Thiên Lâu.

Năm trăm dặm!

Ba trăm dặm!

Cuối cùng dừng ở một trăm dặm!

Đại quân Già Thiên Lâu trùng trùng điệp điệp bày ra đại trận ở vị trí cách Bi Trạch Vực mười dặm, sau đó dưới tiếng gầm thét của Vô Tẫn Thiên Huyền, bọn họ mở ra mạch môn.

"Kết mạch trận, phá đại trận!"

Phanh ——

Phanh ——

Vô số tiếng mạch môn rung động vang lên, giống như lôi âm cuồn cuộn quét qua.

"Công kích!"

Sau đó Vô Tẫn Thiên Huyền lại hạ lệnh lần nữa, mấy chục cái mạch trận cấp ngàn vạn người bắt đầu điên cuồng công kích Ngự Thiên Đại Trận.

"Phá đại trận, giết vào Tuyên Quốc!" Vô Tẫn Thiên Huyền lại giận quát một tiếng nữa, sau đó ánh mắt lạnh như băng xuyên qua Ngự Thiên Đại Trận rơi vào trên người mấy người Long Dương Hoàng.

Cuối cùng tập trung trên một gương mặt quen thuộc.

Chính là Vi Sinh Tinh Vũ!

"Vi Sinh Tinh Vũ, lần này ta nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh, không cho ngươi bất kỳ cơ hội sống sót nào." Trong hai con ngươi Vô Tẫn Thiên Huyền sát ý đại thịnh.

Oanh ——

Oanh ——

Mạch trận không ngừng phóng thích ra năng lượng công kích Ngự Thiên Đại Trận, bên trong Ngự Thiên Đại Trận, mấy người Long Dương Hoàng nhìn bình chướng không bị thương chút nào, nỗi lo lắng trong lòng chậm rãi lắng xuống. Đại quân Tuyên Quốc sau lưng cũng như thế.

Khi công kích kéo dài ròng rã nửa khắc đồng hồ, tất cả mọi người đều cảm thán Ngự Thiên Đại Trận của Bất Hủ Tông thật rắn chắc, chín người xuất hiện trên bầu trời.

"Quá chậm."

Thủ lĩnh là Mộ Kỳ Cường trầm giọng nói.

Vô Tẫn Thiên Huyền không có đáp, bởi vì hắn đang chờ mấy người Mộ Kỳ Cường mất đi kiên nhẫn.

Nói xong, Mộ Kỳ Cường dẫn đầu mở ra mạch môn, theo sau đó tám người khác cũng lục tục mở ra mạch môn.

Phanh ——

Trong nháy mắt khi chín người mở mạch môn ra, khí tức hội tụ lại một chỗ khủng bố như là hồng thủy mãnh thú lan tràn ra xung quanh.

Sắc mặt Long Dương Hoàng, Trần Hiết, Ti Hải Hiền, Vi Sinh Tinh Vũ và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cứng lại.

Hậu phương, đại quân Tuyên Quốc cũng như thế.

Mặc dù biết trong bọn họ có sáu vị vượt qua Nạp Lan Mộ Hồng nhưng thật ra thì bọn họ cũng không có biết rành về thực lực của Nạp Lan Mộ Hồng. Nhưng khi cảm nhận được khí tức khủng bố mà chín người phát tán ra, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được.

Giờ phút này, khí tức của chín người khiến cho bọn họ cảm thấy mình hèn mọn giống như một con kiến nhỏ.

"Ngoại trừ Thiên Hà, những người khác đồng loạt ra tay, đánh vỡ nó." Mộ Kỳ Cường trầm giọng mở miệng: “Thiên Hà, ngươi nhìn chằm chằm hư không Triều Thiên Hạp, đề phòng người của Bất Hủ Tông mang theo công pháp cấp Nguyên Ương thoát đi."

"Rõ!"

Thiên Hà đáp, lập tức hóa thành kinh hồng bay lên đến mái vòm.

Tám người Mộ Kỳ Cường thì mạch môn cùng chấn động, tọa kỵ cũng đồng thời phát động công kích Ngự Thiên Đại Trận.

Khi công kích của tám người, tám yêu rơi vào bình chướng của Ngự Thiên Đại Trận thì bộc phát ra xung kích mạnh mẽ hơn đại quân Già Thiên Lâu nhiều gấp mười lần. Cho dù là Ngự Thiên Đại Trận chặn lại nhưng áp lực kinh khủng trút xuống vẫn làm cho tất cả mọi người nhìn thấy mà sợ hãi.

Cho dù là Thần Huyền Cảnh, Trấn Nhạc Cảnh, Địa Vô Cấm hay là cường giả Thiên Vô Cấm cũng bị uy áp kinh khủng này chấn động cho đứng không vững.

Ngay cả mấy người Long Dương Hoàng, Ti Hải Hiền cũng không ngoại lệ. Người duy nhất còn có thể đứng vững chỉ còn lại Mộc Long với thực lực nửa bước Nguyên Ương.

Một kích qua đi, khi bụi bặm tán đi.

Nhìn thấy Ngự Thiên Đại Trận không có vỡ vụn, tất cả mọi người đầu tiên là vui mừng nhưng nhìn thấy đại địa bị hủy diệt bên ngoài Ngự Thiên Đại Trận thì trong lòng tất cả mọi người đều lạnh xuống.

Bởi vì những nơi mà bọn họ có thể nhìn thấy được, phạm vi hơn mười dặm đại địa đều bị vỡ nát, tạo thành một cái rãnh sâu vài trăm trượng.

Không.

Phải nói là vực sâu!

Nhìn thấy cảnh này, vô số người sắc mặt trắng bệch.

"Đây là lực lượng mà người có thể có được hay sao?"

"Tám người đánh ra một đòn, hủy thiên diệt địa!"

"Nếu như một đòn này không có Ngự Thiên Đại Trận ngăn lại thì sợ là tất cả mọi người chúng ta, không cần biết là cảnh giới gì cũng đều phải chết!"

"Làm sao bây giờ? Lỡ như Ngự Thiên Đại Trận bị phá."

"Lỡ như bị phá, chắc chắn chúng ta phải chết."

Từng tiếng hô sợ hãi vang lên bên trong đại quân Tuyên Quốc, sắc mặt mấy người Long Dương Hoàng cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Tất cả mọi người nhìn về phía Mộc Long, muốn nhìn ra được chút gì từ chỗ Mộc Long nhưng mà Mộc Long vẫn không có động tĩnh gì.

"Vậy mà không có vỡ?" Mộ Kỳ Cường nhìn thấy bình chướng không có vỡ vụn thì hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.

Một người khác đang đứng bên cạnh hắn thì cực kì kinh hỉ.

"Đại trận này ta có chút không nỡ phá vỡ nó. Nếu như đem tới chợ hư không bán, có thể bán được một ngàn ức bạch tinh."

"Có lẽ không chỉ như thế. Trận pháp ở trình độ này thì ít nhất có thể bán được hai ba ngàn ức, đủ mua nửa cái Nguyên Ương Giới lục tinh."

Bình Luận (0)
Comment