Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 2083 - Chương 1935 - Tình Cảnh Của Triều Thiên Hạp

Chương 1935 - Tình cảnh của Triều Thiên Hạp
Chương 1935 - Tình cảnh của Triều Thiên Hạp

"Cũng không phải là chế tạo uổng công, nếu không có Già Thiên Tháp, chỉ dựa vào Hắc Tháp thì sợ là Tam Không Đoàn đã đến cửa." Hệ thống tiếp tục giải thích nói: “'Không an toàn nữa' chỉ là khi Tam Không Đoàn xâm lấn Triều Thiên Hạp, cũng khiến cho Nguyên Ương Cảnh xuất thủ, Khải Vân Thiên ở gần nhất chắc chắn sẽ phát hiện ra được chuyện khác thường."

"Cho dù Nguyên Ương Cảnh không xuất thủ thì Tam Không Đoàn đại quy mô tiến vào Triều Thiên Hạp cũng sẽ bị Khải Vân Thiên kiểm tra được. Mà thật ra thì bị Khải Vân Thiên phát hiện với bị đoàn cướp đoạt phát hiện được hoàn toàn không có khác nhau là mấy."

"Khác biệt duy nhất chính là Khải Vân Thiên chỉ cần thần phục, chỉ cần thần phục thì sẽ không đuổi tận giết tuyệt, đồng thời chỉ lấy đi đa số tài nguyên ở trong Triều Thiên Hạp. Tam Không Đoàn thì cướp đoạt, sẽ lấy đi toàn bộ những thứ có giá trị ở trong Triều Thiên Hạp."

Nghe đến đây, Ôn Bình lại lâm vào trong trầm mặc lần nữa: "Hệ thống, có loại kiến trúc đặc thù nào có thể dời đi toàn bộ Triều Thiên Hạp hay không?"

"Có, nhưng túc chủ không chế tạo nổi."

"Bao nhiêu danh vọng?"

"Một trăm triệu trở lên."

"Vậy đúng là ta không chế tạo nổi." Ôn Bình liếc mắt nhìn mấy người Mộ Kỳ Cường đang đứng bên cạnh, cất bọn họ vào trong tàng giới.

Xem ra cuối cùng cũng chỉ có một biện pháp đó là phải có đủ thực lực để giải quyết phiền phức, nếu như hắn có thể đột phá Nguyên Ương Cảnh, nguy cơ Tam Không Đoàn, Khải Vân Thiên nhìn chằm chằm cũng sẽ không còn tồn tại.

Cũng may Tam Không Đoàn đến cũng cần thời gian, tìm tới Triều Thiên Hạp cũng cần thời gian, hắn còn có thời gian thử đột phá tới Nguyên Ương Cảnh.

Cho dù đợi đến khi Tam Không Đoàn phủ xuống mà hắn vẫn chưa đột phá được thì cũng có thể dựa vào Ngự Thiên Đại Trận để kéo dài thời gian thêm một chút nữa.

Nói tóm lại, thời gian vẫn phải có.

Triều Thiên Hạp cũng không phải là sẽ lập tức nghênh đón tận thế.

"Tu luyện." Ôn Bình phái Hình Thiên ra ngoài, còn hắn thì đâm đầu thẳng vào trong cấm khu cuối cùng luyện kiếm.

...

Bên ngoài Bi Trạch Vực.

Trần Hiết đang ở trên bầu trời quan sát chiến trường, Long Dương Hoàng xong lên tuyến đầu truy kích đại quân Già Thiên Lâu đều nhận được truyền âm.

"Cái gì, chết hết!" Trần Hiết kinh hô: "Chín kẻ cướp đoạt chỉ giữ vững được có chút xíu thời gian như vậy hay sao? Mau kể cho ta nghe tình hình chiến đấu, chín người Mộ Kỳ Cường đó, trong đó có sáu người còn mạnh mẽ hơn Nạp Lan Mộ Hồng, sao lại chết nhanh như vậy?"

Trần Hiết hô to đáng tiếc.

Mình lại không có mặt ở đó!

Nếu biết trước thời gian chiến đấu ngắn ngủi như thế thì hắn có thể trở về tông quan sát một chút.

Long Dương Hoàng nhận được truyền âm thì cũng vui mừng lắm, sau khi cất Truyền Âm Thạch thì lên tiếng, tiếng nói như là tiếng sấm: "Chín người Mộ Kỳ Cường đến từ bên ngoài Triều Thiên Hạp đã chết, binh sĩ Tuyên Quốc, giết Già Thiên Lâu cho ta!"

Ti Hải Hiền cũng liên tục gầm thét: "Các huynh đệ, đuổi theo, lần này chúng ta phải giết tới tổng đà Già Thiên Lâu!"

Nghe được Ti Hải Hiền và Long Dương Hoàng nói như vậy, đại quân Tuyên Quốc sĩ khí tăng vọt, tranh nhau truy kích đại quân Già Thiên Lâu.

Tiếng la giết vang trời chấn địa.

"Giết!"

"Giết sạch bọn họ!"

"Già Thiên Cẩu hôi thối, chết đi cho ta!"

"Thần phục dưới chân cường giả bên ngoài Triều Thiên Hạp như một con chó, cho là mình tìm được chỗ dựa, ta khinh!"

"Triều Thiên Hạp có Bất Hủ Tông, ngươi đừng nói nhận chín con chó làm cha, cho dù nhận một trăm con, một ngàn con chó làm cha cũng đều như thế."

"Có gan thì đừng chạy, thứ chó, không phải lúc nãy kêu rất to sao?"

Trong vô số tiến trùng sát, sáu con yêu vật không có chết bởi long trảo của Mộc Long cũng đã nhận ra khí tức sinh mệnh của chủ nhân bọn chúng đã không còn nữa, nhưng bọn chúng không có trốn, cũng không có phản kháng mà trực tiếp dừng lại đầu hàng.

Thấy thế, Mộc Long cũng không có tiếp tục giết bọn chúng, dù sao đều là Yêu Chủ cấp nửa bước Nguyên Ương, giữ lại tốt hơn là giết đi.

"Bọn chúng có thể sống, hôm nay ngươi phải chết!" Mộc Long buông tha cho bọn chúng, ánh mắt rơi vào Vô Tẫn Thiên Huyền đang chật vật chạy trốn.

Vi Sinh Tinh Vũ thấy thế thì lập tức hô lên một tiếng, cũng không chấp nhất việc phải tự tay mình động thủ: "Đa tạ Mộc Long trưởng lão báo thù cho ta!"

"Yên tâm, một đao cuối cùng chắc chắn sẽ để lại cho ngươi!" Mộc Long vừa nói dứt câu thì trực tiếp phá vỡ Khúc Cảnh đuổi theo.

Đuổi kịp Vô Tẫn Thiên Huyền đã trọng thương chỉ là vấn đề thời gian.

Sau nửa canh giờ.

Khi Vi Sinh Tinh Vũ đang chú sát kẻ địch, một Hắc Ảnh "phanh" một tiếng đáp xuống nơi chỉ cách hắn một trượng.

Vi Sinh Tinh Vũ tập trung nhìn lại, chính là Vô Tẫn Thiên Huyền!

Lúc này Vô Tẫn Thiên Huyền đã thoi thóp, hai tay, hai chân đều bị Mộc Long bẻ gãy, máu đỏ tươi nhuộm đỏ toàn bộ thân thể, sau đó nhanh chóng lan tràn ra, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh thân thể.

Nhìn Vô Tẫn Thiên Huyền nằm trong vũng máu, Vi Sinh Tinh Vũ đình chỉ Chú Thuật nhưng cũng không có thu hồi Trớ Chú Chi Thư.

Đầu tiên hắn nhìn lên Mộc Long đang ở trên không trung nói một tiếng cảm ơn, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Vô Tẫn Thiên Huyền.

Giờ khắc này.

Vi Sinh Tinh Vũ rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, trong đầu hiện lên rất nhiều thứ, ví dụ như lần đầu tiên hắn và Vô Tẫn Thiên Huyền gặp nhau.

Mấy hơi sau, trong Trớ Chú Chi Thư của Vi Sinh Tinh Vũ tuôn ra một sợi Trớ Chú Chi Lực, đâm đầu thẳng vào trong thân thể của Vô Tẫn Thiên Huyền, khiến cho nhục thể của Vô Tẫn Thiên Huyền nhanh chóng mục nát, huyết nhục đỏ tươi nhanh chóng trở thành thịt khô.

"Ngươi có từng nghĩ tới ngươi sẽ có một ngày như vậy hay không?" Vi Sinh Tinh Vũ lạnh lùng hỏi, cũng cúi người nhìn sát vào mặt Vô Tẫn Thiên Huyền.

Bình Luận (0)
Comment