Nói xong, Tương Minh Nguyệt lập tức đưa mắt nhìn Lưu Trảm.
Những người khác cũng là như thế.
Nhưng không ai quan tâm đến câu nói này.
Còn phá vỡ toàn bộ giới Tuyền Qua Thần Tượng.
Những lời không phải là chưa từng có ai nói, nhưng mà mỗi một lần đều như sao băng vụt qua bầu trời biến mất cực kỳ nhanh.
Vân Khởi kiên nhẫn dò hỏi: "Nói cặn kẽ hơn một chút."
Hắn muốn hiểu rõ tất cả về Tử Khí Các, dù những gì mà Lưu Trảm sắp nói chỉ là nói nhảm.
Lưu Trảm đáp: "Bá chủ, cường giả Tử Khí Các đó ta không thể nào miêu tả chi tiết được, chỉ biết là cảm giác thả ra áp lực cực kỳ khủng bố. Nhưng thuộc hạ có thể khẳng định hắn không có ác ý đối với chúng ta hoặc là đối với Khải Vân Thiên."
"Đây không phải là chuyện mà ngươi nên suy tính." Vân Khởi lạnh giọng mở miệng: "Nói những gì mà ngươi nên nói là được rồi."
Lưu Trảm vội vàng khom người, sợ hãi đáp: "Bá chủ thứ tội, thuộc hạ nói như vậy là có nguyên nhân, xin ngài nhìn thương này."
Nói xong, Lưu Trảm lấy Thất Tuyền Tuyền Qua Sát Khí mà mình mua được từ bên trong tàng giới ra, cẩn thận từng li từng tí nâng trong tay.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào đó, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Trong số tất cả mọi người đang có mặt ở đây cũng không phải là không có Tuyền Qua Thần Tượng, mặc dù không có Thất Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng nhưng Lục Tuyền chi cảnh có mười mấy người.
Bọn họ nhìn trường thương trong tay Lưu Trảm sau đó đều hai mặt nhìn nhau, khẽ cười một tiếng, sau đó không thèm nhìn nữa.
Chỉ như vậy thôi sao?
Còn phá vỡ giới Tuyền Qua Thần Tượng?
"Cái này không phải chỉ là một thanh trường thương phổ phổ thông thông hay sao? Chẳng lẽ lại là tăng phúc gấp năm lần hay sao?" Tương Minh Nguyệt là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
Lưu Trảm đáp: "Tăng phúc chỉ có 3.6 lần."
"Buồn cười."
Tương Minh Nguyệt cười khẩy.
Lưu Trảm tiếp tục nói: "Bá chủ, hi vọng ngài có thể để cho Tương thống lĩnh luyện thương với thuộc hạ một chút, đến lúc đó ngài có thể nhìn thấy được thương này không tầm thường, hơn nữa ta hi vọng Tương thống lĩnh có thể toàn lực ứng phó, như vậy mới có thể hiển lộ ra toàn bộ uy lực của thương này."
"Chỉ với ngươi mà còn muốn ta toàn lực ứng phó?" Tương Minh Nguyệt cười khẩy: "Ngươi mới luyện hóa sáu trăm sợi Nguyên Ương Chi Lực mà thôi, nhiều nhất chen vào top ba mươi Khải Vân Thiên."
Tương Minh Nguyệt không có nói nữa nhưng vẻ khinh miệt trên mặt lại chứng tỏ tất cả.
Hắn, top mười nửa bước Nguyên Ương Khải Vân Thiên, luyện hóa gần bảy trăm sợi Nguyên Ương Chi Lực.
Thành chủ Thiên Khải Thành Ha Tuyệt thấy thế thì cũng lên tiếng nói: "Lưu Trảm, không nên hồ nháo, đại chiến sắp đến, cho dù là người nào bị thương cũng sẽ là tổn thất của Khải Vân Thiên."
"Nghe chứ." Tương Minh Nguyệt nhìn lướt qua Lưu Trảm, không nói gì, nhưng mà vẻ mặt của hắn đã nói ra tất cả.
Một giây sau.
Vân Khởi lại gật đầu đồng ý.
"Chuẩn."
Bá chủ mở miệng, Ha Tuyệt cũng không dám nói thêm cái gì nữa, Tương Minh Nguyệt cũng chỉ đành đồng ý: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Rất nhanh, hai người đi tới trên bầu trời của Khải Vân Thiên, ngũ mạch cùng chấn động, sau đó Lưu Trảm không chút do dự Nguyên Ương Chi Lực nhập thể, một tay cầm thương xông tới.
Tương Minh Nguyệt thấy thế thì cũng Nguyên Ương Chi Lực nhập thể, đưa tay một cái, nương theo tiếng mạch môn chấn chiến, một thanh thạch liêm màu đen trùng trùng điệp điệp đánh thẳng tới Lưu Trảm.
Trong nháy mắt khi song phương va chạm vào nhau, Lưu Trảm bị Hắc Liêm đẩy lui trăm trượng, mà Tương Minh Nguyệt không hề động một chút nào, ngược lại còn đi tới mười trượng.
"Mới chín thành lực mà ngươi đã không ngăn được." Tương Minh Nguyệt quan sát Lưu Trảm, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Lưu Trảm không nói gì, tiếp tục cầm thương công kích.
Nương theo mỗi một lần Lưu Trảm công kích Tương Minh Nguyệt thì đều có một đạo lưu quang màu đỏ đột ngột sinh ra, chui vào bên trong trường thương của Lưu Trảm.
Một khắc đồng hồ sau.
Toàn thân trường thương biến thành huyết hồng sắc, nương theo một tiếng gầm thét của Lưu Trảm, huyết hồng sắc trường thương như là hỏa diễm đốt cháy Lưu Trảm.
Tốc độ, lực lượng, tất cả các phương diện của Lưu Trảm đều tăng trưởng gấp bội.
Khi xuất thương thì đạo đạo huyết sắc thương ảnh nương theo kim sắc quang mang không chỉ làm vỡ nát Hắc Liêm mà còn bỗng nhiên đẩy lui Tương Minh Nguyệt lại trăm trượng.
Không đợi Tương Minh Nguyệt ổn định thân hình, Lưu Trảm lập tức quay qua nhìn mấy người Vân Khởi đang đứng ở xa xa nói: "Đây là cái năng lực đặc thù thứ nhất của thương này, có thể góp nhặt huyết năng trong lúc chiến đấu, góp nhặt đến đỉnh điểm thì có thể bộc phát ra gấp đôi thực lực, hơn nữa còn có thể kéo dài một khắc đồng hồ."
"Lại đến!" Tương Minh Nguyệt tức giận mở miệng.
Trong tay lại xuất hiện Hắc Liêm, vạch ra một hình trăng tròn trên bầu trời, đồng thời huyễn hóa ra mấy chục hình trăng tròn giống nhau như đúc xoay tròn đánh thẳng tới Lưu Trảm.
Lần này, Tương Minh Nguyệt trực tiếp ra mười thành lực!
Lưu Trảm không có lui, sau đó mở miệng giải thích: "Bá chủ, tiếp theo thuộc hạ biểu hiện ra loại năng lực đặc thù thứ hai cho ngài xem."
Trường thương nơi tay, không ngừng oanh ra thương ảnh, đối tượng oanh kích chính là Tương Minh Nguyệt, nhưng mà lại bị trăng tròn do Hắc Liêm biến thành đón đỡ.
Cả hai giằng co trăm hơi thở.
Đột ngột.
Một đạo thương ảnh đột nhiên xông phá trăng tròn, không hề có điềm báo trước, đánh vào linh thể của Tương Minh Nguyệt, mặc dù không có xuyên thấu linh thể nhưng lại đánh hắn bay ngược mười dặm.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng bất thình lình này dọa cho giật mình.
"Tình huống như thế nào?"
"Tương Minh Nguyệt lại không địch lại Lưu Trảm?"
"Không phải chênh lệch giữa hai người rất lớn sao? Chênh lệch gần trăm sợi Nguyên Ương Chi Lực."
"Tại sao vừa rồi thương ảnh có thể trực tiếp xuyên thấu thế công của Tương Minh Nguyệt, trực tiếp đánh vào linh thể của Tương Minh Nguyệt?"