Một kiếm có thể lật úp một giới!
Mặc dù tự thân tiêu hao cũng cực kỳ to lớn nhưng Ôn Bình cảm thấy có mất thì chắc chắn sẽ có được.
Có chiêu này bên người, dù với thực lực trước mắt của hắn thì chỉ có thể ra hai kiếm hoặc là ba kiếm nhưng như vậy cũng đủ để tăng thực lực của hắn lên một giai đoạn mới.
Có lẽ có thể trảm Nguyên Ương Cảnh!
...
Sau ba ngày.
Hư không bên ngoài Triều Thiên Hạp bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, ba người đi từ bên trong đó ra, mỗi người đều có thực lực nửa bước Nguyên Ương Cảnh.
Ba người đi từ trong cái khe ra thì lập tức ngũ mạch đều mở, cẩn thận từng li từng tí nhìn bốn phía xung quanh, cảnh giác bất cứ dao động gì.
"Đây chính là hư không mà Mộ Kỳ Cường để lại trước khi vẫn lạc, cẩn thận dò xét một chút, có thể trấn sát toàn bộ bọn người Mộ Kỳ Cường, không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào thì chắc chắn đối phương không phải kẻ yếu, thực lực có thể còn hơn xa mấy vị Phó đoàn trưởng." Người cầm đầu lên tiếng nói.
Bên cạnh, một vị lưng hùm vai gấu nói tiếp: "Còn tra cái gì mà tra, đi thẳng về bẩm báo đoàn trưởng không được sao. Có thể có được năng lực như thế này, ngoại trừ bá chủ Khải Vân Thiên ở khoảng cách gần nhất thì còn có thể là ai nữa? Những phế vật nửa bước Nguyên Ương bên trong Khải Vân Thiên không có năng lực trấn sát bọn người Mộ Kỳ Cường."
Người cuối cùng vội vàng ngăn lại: "Đúng là nên lập tức trở về bẩm báo đoàn trưởng, nhưng mà khoảng cách giữa nơi này và Khải Vân Thiên rất xa, chỉ với mấy người Mộ Kỳ Cường thì hoàn toàn không có khả năng bị bá chủ Khải Vân Thiên phát hiện. Hơn nữa một khi bị bá chủ Khải Vân Thiên phát hiện, chắc chắn bọn người Mộ Kỳ Cường sẽ vừa trốn vừa kêu cứu, Vân Khởi tuy mạnh nhưng cũng không có bản lĩnh giết chết bọn họ trong giây lát được, nhưng chúng ta không có nhận được bất kỳ tin tức gì. Cho nên ta hoài nghi chắc chắn là mấy người Mộ Kỳ Cường phát hiện được cái gì đó ở trong vùng hư không này, hơn nữa còn giấu trong mảnh hư không này, bởi vì giá trị của nó lớn, bọn họ không đụng nổi cho nên mới cố ý không đưa tin cho chúng ta."
Nghe được phân tích này, người cầm đầu giật mình: "Ví dụ như là Nguyên Ương Giới ẩn giấu! Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra! Về trước bẩm báo cho đoàn trưởng đi, không cần biết là phiến hư không này đang ẩn giấu cái gì, chỉ dựa vào chuyện đối phương có thủ đoạn có thể giết mấy người Mộ Kỳ Cường thì cũng chứng minh chắc chắn Nguyên Ương Giới này bất phàm."
"Ta nhớ được Mộ Kỳ Cường có một món đồ chơi quái dị, nó tên là Hư Không Bàn, có thể lục soát Nguyên Ương Giới vô chủ trong hư không. Tiểu đội bọn họ đột nhiên cùng rời khỏi đoàn cướp đoạt, tám chín phần mười chính là phát hiện Nguyên Ương Giới đang ẩn giấu."
"Thật hay giả, tại sao ta chưa từng nghe nói tới?"
"Ngươi mới đến Tam Không Đoàn bao lâu, hơn nữa trong Tam Không Đoàn cũng không có được mấy cái Hư Không Bàn. Huống hồ tìm một cái Nguyên Ương Giới vô chủ còn khó hơn bước vào Nguyên Ương Cảnh, từ khi ta vào đoàn đến nay chưa từng nghe nói có ai phát hiện một cái Nguyên Ương Giới vô chủ nào, cộng thêm chúng ta là kẻ cướp đoạt, muốn cướp đoạt ai thì cướp đoạt người đó, hoàn toàn không quan tâm nó có chủ hay là không có chủ, cho nên chưa từng có ai nhắc tới chuyện này, chỉ xem nó như là một món đồ trang trí."
Trong lúc hai người bàn tán với nhau thì người cầm đầu chậm rãi nói: "Nhưng chỉ cần là vô chủ Nguyên Ương Giới thì có tỷ lệ rất lớn vị cường giả Nguyên Ương Cảnh vẫn lạc đó sẽ để lại công pháp cấp Nguyên Ương ở trong đó. Đoàn trưởng vĩ đại của chúng ta cũng bởi vì phát hiện được một cái Nguyên Ương Giới vô chủ cho nên mới may mắn bước vào Nguyên Ương Cảnh. Sau đó đoàn trưởng dẫn chúng ta bội phản đoàn cướp đoạt lúc đầu, đi tới Thanh Thần Giới Vực."
Nói xong, hai người bên cạnh nhất thời ngơ ngẩn.
Hai người hoàn toàn không ngờ được là Tam Không Đoàn còn có một đoạn lịch sử như vậy.
Như vậy thì chẳng phải là Mộ Kỳ Cường suýt chút nữa là bước lên con đường ngày xưa của đoàn trưởng hay sao!
Người cầm đầu tiếp tục nói: "Chuyện này cũng không phải là bí mật gì cả, chỉ vì nó quá xa xưa cho nên không có ai nhắc tới nó nữa thôi, Mộ Kỳ Cường chính là một trong số những người biết chuyện. Đi, không cần nói năng rườm rà, lập tức báo cáo tin tức này lại cho đoàn trưởng, tuy Nguyên Ương Giới này là một cái cơ duyên to lớn nhưng không phải là thứ mà chúng ta có thể hưởng thụ được. Các ngươi ngay cả bất kỳ một người nào trong tiểu đội của Mộ Kỳ Cường cũng đánh không lại, chớ suy nghĩ lung tung."
"Lý ca, vậy ngươi thì sao? Ngươi không thử một chút hay sao?"
"Đúng đó, Lý ca, hai người chúng ta nghe ngươi, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"
Hai người một người một câu Lý ca, trong mắt tràn đầy vẻ cung kính, không có tùy ý như bằng hữu ngày xưa.
Người cầm đầu lạnh nhạt nói: "Ta không bằng Mộ Kỳ Cường, cũng không thể nào sống sót được, cho dù may mắn cầm được công pháp cấp Nguyên Ương, đồng thời sống tiếp được thì cũng trốn không thoát. Nếu như mười ngày mà chúng ta chưa về thì có thể đoàn trưởng sẽ tự mình đến đây."
Nói xong, vẻ cuồng nhiệt trong mắt hai người dần biến mất.
Bởi vì khí tức tính mạng của bọn họ vẫn luôn bị đoàn chưởng khống chế và giám sát, cho dù bọn họ ở bất kỳ chỗ nào thì đoàn trưởng cũng đều có thể tìm tới được.
Hóa ra đoàn trưởng đã tính trước được bước này.
Không hổ là người từng trải!
...
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Bất Hủ Tông.
Khánh điển chúc mừng Tử Nhiên đã chuẩn bị kết thúc, tin tức Tư Không Truy Tinh trở thành vị Hộ tông trưởng lão đầu tiên của Bất Hủ Tông cũng truyền khắp tông môn.