Hơn nữa còn có một người là cấp trên của cấp trên của mình.
Cũng chính là lão đại của lão đại.
"Thật ra thì ta biết còn có một người có nhiều hơn, tại sao ba vị đại nhân không đi tìm nàng?" Lưu Trảm do dự mãi, quyết định không giấu diếm nữa.
"Ai?"
Ba người trăm miệng một lời.
Lưu Trảm vội vàng đáp: “Phủ chủ Thiên Hộ Phủ ở Thiên Khải Thành, Lưu Nguyệt Bình Sa. Tử Khí Các bán ra ba tấm Tuyền Qua Đồ ở Thiên Khải Thành, đều bị Phủ chủ của chúng ta mua."
"Bình Sa!" Ha Tuyệt sững sờ.
Nghe được cái tên này, không riêng gì Ha Tuyệt, còn có tâm phúc của Ha Tuyệt là hai người Thác Thanh Bạch cũng sững sốt.
Ha Tuyệt và hai người Thác Thanh Bạch đều giật mình.
Khó trách .
Khó trách.
Ngày đó Lưu Nguyệt Bình Sa kiên trì muốn luận bàn một lần nữa, còn nói hai người Thác Thanh Bạch đã không phải là đối thủ của mình.
Cùng lúc đó, hai người Điền Khôi và Khinh Hỗn Kiển nhìn nhau cười một tiếng, bởi vì bọn họ biết Lưu Nguyệt Bình Sa bị Ha Tuyệt sắp xếp lưu thủ Thiên Khải Thành.
Lưu thủ Thiên Khải Thành thì tương đương với bị từ bỏ.
Bởi vì một khi có một trong số ba người bọn họ chiến thắng, đồng thời thành công đột phá tới Nguyên Ương Cảnh thì chỉ có thể mang đi một hai vị tâm phúc đi mở Nguyên Ương Giới.
"Đi?"
"Đi!"
Hai người liếc nhau, lập tức rời khỏi đại điện.
Ha Tuyệt thấy thế thì lãnh mâu liếc nhìn hai người Thác Thanh Bạch, cũng hóa thành lưu quang nhanh chóng rời khỏi đại điện, muốn trở lại Thiên Khải Thành trước hai người kia.
Nửa ngày sau.
Vân Khởi xuất hiện ở cổng Tử Khí Các, đồng thời không chút che giấu khí tức của mình, khiến cho những người xung quanh Tử Khí Các cả kinh, vội vàng nằm rạp dưới đất.
Nạp Lan Mộ Hồng thấy thế thì vội nói: "Tiền bối mời đến."
"Chẳng lẽ ta vừa mới đi thì đã biết ta sẽ tới đây?" Vân Khởi thấy Nạp Lan Mộ Hồng hoàn toàn không chút kinh ngạc khi thấy hắn đến đây thì hắn cũng có chút kinh ngạc.
Nếu như cảm giác của đối phương có thể bao trùm toàn bộ Khải Vân Thiên thật mà đồng thời không bị mình phát hiện ra thì có chút đáng sợ.
Bởi vì chuyện đó chỉ có tồn tại trên Nguyên Ương Cảnh mới có thể làm được!
Đi vào Tử Khí Các, Vân Khởi dùng cảm giác đảo qua tất cả mọi người đang ở bên trong Tử Khí Các, phát hiện còn có khách hàng Thần Huyền Cảnh thì càng kinh ngạc hơn nữa.
Chuyện này giống như là hắn gặp được hộ vệ Thông Huyền Cảnh ở cửa bá chủ Thánh Điện.
Ngay lúc toàn bộ Tử Khí Các rơi vào trầm mặc, giọng nói của Ôn Bình vang lên trên lầu.
"Chờ ngươi đã lâu... khách hàng của ta, hoan nghênh quang lâm Tử Khí Các." Nói xong, Ôn Bình chầm chậm đi xuống dưới.
Vân Khởi không có đồng ý, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Bình, cảm giác cũng lan tràn ra dò xét hắn.
Một hơi sau.
Vân Khởi vội vàng thu cảm giác lại, không khỏi lùi về sau mấy bước, bởi vì hắn không cảm giác được cảnh giới của Ôn Bình.
Tình huống chỉ có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất, cảnh giới, thực lực của đối phương vượt xa hắn.
Khả năng thứ hai, công pháp đối phương tu luyện không thể coi thường.
Người trước mắt hình như là đã biết trước được là hắn sẽ tới, vẫn đang chờ đợi hắn, cho nên khả năng lớn nhất chính là thực lực của đối phương thâm bất khả trắc.
"Làm Nguyên Ương Cảnh, hẳn là ngươi cũng biết hành động của ngươi vừa rồi có ý nghĩa như thế nào?" Ôn Bình dừng bước lại, bình tĩnh nhìn xuống Vân Khởi.
Vân Khởi vội vàng khom người tạ lỗi, lấy một cái hộp ngọc màu lửa đỏ từ bên trong tàng giới ra: "Tiền bối tha lỗi, trong hộp ngọc này có chứa Tàng Linh Quả ba ngàn năm. Trực tiếp luyện hóa, một lát là có thể khôi phục tất cả lực lượng linh thể, ngay cả trên Nguyên Ương Cảnh cũng có tác dụng giống như vậy, nếu như chế thành linh thiện thì hiệu quả càng tốt."
Nhìn hộp ngọc màu lửa đỏ trong tay Vân Khởi, Ôn Bình không có lập tức nhận lấy, bởi vì hắn biết chút tâm tư nhỏ đó của Vân Khởi.
Làm Nguyên Ương Cảnh, Vân Khởi há lại không biết dùng cảm giác thăm dò người khác có ý nghĩa như thế nào?
Nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Đủ để chứng minh chắc chắn là có âm mưu.
Cho nên Tàng Linh Quả này hắn không nhận, cho dù Tàng Linh Quả này đúng là rất trân quý, không vì cái gì khác, chỉ vì dọa hắn một cái.
"Cho ngươi cái ánh mắt, tự mình trải nghiệm." Ôn Bình thu hồi ánh mắt, lười nói thêm gì nữa.
Khi đi xuống dưới lầu, Ôn Bình trực tiếp đưa Tuyền Qua Đồ và Tuyền Qua Sát Khí đến trước mắt Vân Khởi, lạnh nhạt nói ra: "Một sợi Nguyên Ương Chi Lực một món, hơn nữa chỉ có thể mua một món. Mua xong đi nhanh lên, nếu như không nhìn trúng, xin cứ tự nhiên đi ra ngoài."
"Tiền bối tha lỗi!" Vân Khởi thấy thế thì vội vàng móc ra ba hộp ngọc màu lửa đỏ nữa, trong đó cũng chứa thiên tài địa bảo cực kì trân quý, thưa thớt: "Vừa rồi vãn bối đường đột, tiền bối đại nhân có đại lượng, xin đừng để ở trong lòng. Ba cái thiên tài địa bảo này cũng đều là hơn ba ngàn năm, giá trị tương đương với Tàng Linh Quả."
Bốn món thiên tài địa bảo ba ngàn năm, cho dù là Vân Khởi cũng cực kỳ đau lòng nhưng lại không thể không lấy ra được.
Cho dù không vì lắng lại cơn tức của người trước mắt thì cũng vì để cho hợp tác sắp tới dễ dàng hơn một chút.
Ôn Bình thấy thế thì liếc mắt ra hiệu cho Hô Lan, để Hô Lan nhận đồ, còn hắn thì từ đầu đến cuối vẫn không có đi lên thêm một bước nào.
"Ba món đồ, muốn món nào?"
Vân Khởi vội hỏi: "Tiền bối, ta có thể trả hai sợi Nguyên Ương Chi Lực một món, không biết ngài có thể bán cho ta bao nhiêu?"
"Chỉ ba món này, muốn hay không?" Ôn Bình im lặng, mới hai sợi Nguyên Ương Chi Lực, hắn bán một món thì sẽ lỗ mấy sợi Nguyên Ương Chi Lực.
"Tiền bối, ba sợi!"
"Bốn sợi!"
"Năm sợi!"