Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Phi Tướng! - Triệu Dịch đột nhiên kinh hô một tiếng.
Ôn Bình ngây ra một lúc, chợt nhìn vào kiếm trong tay. Hắn vừa dùng cây kiếm này chặt nhân thịt sủi cảo nên không thu vào tàng giới, nhìn vẻ mặt của Triệu Dịch hẳn là biết lai lịch của nó.
- Ngươi biết nó sao? - Ôn Bình hiếu kỳ hỏi.
Triệu Dịch vội vàng gật đầu, loại tần suất gật đầu kia Ôn Bình chưa từng thấy, còn nhanh hơn cả khi mình cho hắn dùng việc quét dọn để trả phí tu luyện.
Nói như thế nào đây, có phần giống như chim gõ kiến, có loại cảm giác lúc nào cũng có thể lắc đầu được.
Ôn Bình còn thấy một vài thứ khác trong mắt hắn.
Kinh hỷ!
Bàng hoàng!
Còn có kinh ngạc!
Ba thứ hợp lại cùng một chỗ, khiến bộ dạng của Triệu Dịch thay đổi.
Ôn Bình lập tức đưa kiếm trong tay ra, nói:
- Kiếm này là của ngươi sao?
- Không phải, là của cô cô ta!
- Cô cô ngươi?!
Trong đầu Ôn Bình lập tức hiện ra hình ảnh người phụ nữ chật vật kia.
Triệu Dịch tiếp nhận thanh kiếm, miệng nói cảm ơn, sau đó sờ lên một mặt bên vỏ kiếm, nơi đó có khắc chữ "Phi Tướng" to cỡ móng tay, Ôn Bình vì chỉ lo tu luyện Ngự kiếm thuật nên không để ý kỹ. Nhìn bộ dáng thất thần của Triệu Dịch khi sờ lên chữ kia, Ôn Bình cảm thấy hẳn là trong này có cố sự.
Khẳng định là một chuyện không được tốt đẹp cho lắm.
- Tông chủ, ngươi lấy thanh kiếm này ở đâu?
- Hôm qua ta mua trên đường, một vị phụ nhân bán nó cho ta!
- Tông chủ, phụ nhân kia hình dạng thế nào?
Lúc hỏi câu này, cảm xúc Triệu Dịch trở nên kích động.
Bởi vì trong đầu hắn, người nhà đều đã chết sạch.
Triệu Dịch bị diệt tộc.
Gặp lại vật của người thân sao không khiến cho hắn kích động được?
Bây giờ cho dù là có gió lốc cuốn qua nội tâm hắn thì cũng vô pháp thổi tan nỗi kích động của hắn.
Ôn Bình ý thức được thứ gì, hai mắt đánh giá trên dưới Triệu Dịch, lên tiếng trả lời :
- Quần áo tả tơi, tóc phủ lên nửa khuôn mặt, không nhìn rõ, bất quá nàng là đang tìm người!
Cao như vậy, chắc khoảng một mét bảy.
Mười tám tuổi, ít nói.
Triệu Dịch hình như là rất phù hợp với ba điều kiện trên.
Triệu Dịch vội vàng hỏi:
- Tông chủ, ngài có thể nói cho ta biết ngài gặp được nàng ở đâu sao?
- Tại Tây thành!
Ôn Bình trả lời.
Triệu Dịch không nói hai lời liền xoay người muốn đi gấp, trước khi đi có hỏi mượn Phi Tướng kiếm của Ôn Bình. Ôn Bình cảm giác trong này có cố sự, thế nhưng linh thiện còn đang nấu trong nồi, chờ làm xong lại nói.
Nếu là phụ nhân đó còn ở Thương Ngô thành vậy thì dễ làm, đợi chút nữa phát động người phủ thành chủ đi tìm, nhiều người lực lượng lớn, tất nhiên rất nhanh có thể tìm ta.
...
Thương Ngô thành.
Triệu Dịch thuê một con ngựa, bắt đầu chạy không ngừng trên đường phố.
Cộc cộc!
Tiếng vó ngựa lộn xộn vang lên.
Giống như tâm trạng của Triệu Dịch hiện tại.
Hắn đang cầu khẩn phụ nhân kia chính là cô cô của mình. Nếu cô cô chết, Phi Tướng kiếm chỉ có thể lưu lạc trong phạm vi thế lực Phi Long hội mà thôi, chỉ có còn sống mới có thể xuất hiện tại Thương Ngô thành.
Đúng.
Cô cô nhất định đang tìm hắn.
Vừa đến thành tây, Triệu Dịch gặp người liền hỏi:
- Xin lỗi, ngươi có thấy qua một phụ nhân quần áo lam lũ không? Nàng đang tìm người.
Thế nhưng là câu hỏi này lại chẳng khác gì chuyện mò kim đáy bể, tuyệt đại đa số người cũng không biết.
Đương nhiên, có thể phụ nhân vừa vặn đi qua bên cạnh người kia.
Ai sẽ ghi nhớ một phụ nhân qua đường như thế.
- Không thấy!
Bởi vì Triệu Dịch mặc Bất Hủ Thanh Phong bào nên mấy người đó đều không dám không trả lời.
Nhưng mà, câu trả lời vẫn chỉ là hai tiếng "không thấy".
Đây là lời nói của một nam trung niên mập mạp.:
- Ta đêm qua có thấy nàng, nàng đi cùng một nam nhân, ăn cơm tại Phượng Lai lâu.
Bởi vì có người mặc y phục lộn xộn đến tửu lâu, cho nên hắn mới có một chút ấn tượng.
Triệu Dịch vui mừng, nói:
- Có thể mang ta tới đó sao?
- Được!
Nam trung niên cởi mở gật đầu.
Cứ như thế, hai người đến Phượng Lai Lâu. Bà chủ của Phượng Lai Lâu thấy Triệu Dịch mặc Bất Hủ Thanh Phong bào thì vội vàng ra đón, không dám thất lễ.
- Hai vị khách quan muốn ăn gì?
Triệu Dịch vội vàng hỏi:
- Bà chủ, ta muốn tìm người. Tối hôm qua có phụ nhân ăn cơm ở chỗ ngươi, chính là người mang y phục lộn xộn kia, ngươi biết nàng đi chỗ nào không?
Bà chủ ngây ra, cố lục lại trí nhớ.
Sai đó vỗ trán một cái.
Hiển nhiên, nàng cũng khá ấn tượng với chuyện tối hôm qua.
- A, ngươi nói người kia sao... Sau khi ăn xong nàng liền rời đi, trước khi đi có hỏi ta đi đâu để mua bản đồ đi Hắc Nham thành, ta nói tùy tiện một cửa hàng ở phường thị đều có!
- Vậy nàng đi hướng nào?
- Là bên phải!
Bà chủ chỉ tay, Triệu Dịch cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời đi.
...
Sau một canh giờ.
Phủ thành chủ.
Tần Sơn hóa thành đại yêu, vỗ cánh phía trên vùng trời của phủ thành chủ, sau đó chợt hóa hình người hạ xuống, binh sĩ vốn có chút kinh hoảng nhưng thấy Tần Mịch mặc Bất Hủ Thanh Phong bào mới thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Dung Hi thu kiếm lại, tiến lên đón:
- Tiền bối, có chuyện gì sao?
- Thành chủ đâu?
- Thành chủ đại nhân hôm nay ra ngoài thành tuần tra, ngài có việc thì có thể nói thẳng với ta, ta lập tức đi xử lý.
- Tông chủ truyền lời, xin phủ thành chủ phái người tìm một người, một vị phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, y phục tả tơi, nàng đang tìm người...
Nghe xong, Mộ Dung Hi gật một cái?
- Tiền bối yên tâm, ta lập tức dẫn người đi tìm, tiến hành truy quét!
- Ừm!
Tần Sơn gật gù, lại lần nữa hóa thành đại yêu bay về Vân Lam sơn.
...
Bên này, hơn ngàn binh sĩ bắt đầu tìm kiếm phụ nhân, một bên khác, Triệu Dịch cũng đang đi tìm.
Thế nhưng là vẫn không tìm thấy.
Lại nói Bất Hủ Tông, bởi vì thi đấu sắp diễn ra, đa số người đều ở trong khu ký túc xá tu luyện Ngự kiếm thuật.
Liền nói trước mắt, cảnh giới bị giới hạn ở một cấp độ ổn định, cũng không thể sử dụng thuật pháp lẫn thủ đoạn khác cho nên chỉ có thể nắm giữ Ngự kiếm thuật nhanh nhất chẳng khác gì có khả năng lớn đạt được đệ nhất.
Đương nhiên, người có thể đi vào Thập Tầng tháp tự nhiên vẫn là đi Thập tầng tháp, dù sao Hỏa Diễm thuật pháp ở đó cũng là một chiêu thức rất mạnh.
Chiêm Đài Thanh Huyền vốn định tối nay tìm Ôn Bình mượn nhị tinh Tuyền Qua đồ chế tác thư để nghiên cứu, thế nhưng biết tông môn tổ chức thi đấu, hơn nữa nàng cũng có thể tham gia nên liền bỏ qua dự định tìm Ôn Bình.
Khi Chiêm Đài Thanh Huyền tới Khu ký túc xá, La Mịch nhanh chóng đứng lên:
- Chiêm Đài trưởng lão!
- Tiếp tục tu luyện đi!
Chiêm Đài Thanh Huyền nhàn nhạt đáp lại.
La Mịch lúc này mới thở dài một hơi, trong lòng cảm giác hạnh phúc tột độ. Không bị Chiêm Đài Thanh Huyền trừng mắt là một việc vô cùng hạnh phúc đối với hắn.
Xem ra đồng tông vẫn dễ nói chuyện hơn nhiều.
Ôn Bình lúc này cũng vừa đi tới Khu ký túc xá, Dương Nhạc Nhạc liền hỏi:
- Tông chủ, sao hôm nay không thấy Triệu Dịch sư đệ?
- Hắn có việc phải xuống núi!
- Có chuyện gì sao?
Triệu Dịch không nói một tiếng liền đi xuống núi, không có khả năng là vô sự.
Kết quả Ôn Bình còn chưa nói gì thì đã thấy Triệu Dịch đi về.
Cả người uể oải.
Bộ dáng ủ rũ cúi đầu, khiến người xem thương tiếc.
Ôn Bình biết, khẳng định là không tìm được người.
Nói:
- Không sao, hiện tại người của phủ thành chủ đang tìm giúp ngươi, nhất định có thể tìm ra!