Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Nhận ban thưởng ngay?
-Tất nhiên!
- Thể hồ quán đỉnh, ngẫu nhiên thăng cấp kiến trúc một lần, nhận thành công!
Khi cửa sổ thông tin nhảy ra, Ôn Bình không kịp chờ đợi hỏi:
- Hệ thống, ai là kiếm tu trời sinh?
- La Mịch.
- Quả nhiên!
Kết quả này y như dự đoán của Ôn Bình, dù sao vừa đến đã kích phát thể hồ quán đỉnh, vận khí chính là thứ luôn đi kèm với năng lực.
Ôn Bình không dùng ban thưởng nhiệm vụ luôn mà đi tới Khu ký túc.
Trên đường đi tới Khu ký túc, thấy La Mịch đang ngự kiếm.
Đương nhiên, ngự kiếm ở đây chính là chân chính ngự kiếm mà không đơn thuần là khiến nó bay.
Kiếm dưới sự điều khiển của La Mịch hóa thành lưu quang dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua trên bầu trời, từ trên xuống dưới, rồi lại từ trái sang phải, rất linh động, đây là Ngự kiếm thuật nhập môn cấp độ không có linh tính. Ngoài ra, nhập môn cùng tiểu thành cũng khác nhau một điểm nữa, đó là mở ra cánh cửa điều khiển thanh kiếm thứ hai. Ngự kiếm thuật, nó không giống Phi Kiếm thuật, Ngự kiếm thuật có mục tiêu là điều khiển vạn kiếm!
Đương nhiên, tu sĩ luyện thể là không làm được.
Thông Huyền Cảnh cũng chưa chắc làm được.
Nhưng nếu như viên mãn, lấy thực lực của Thần Huyền Cảnh chắc là có thể ngự mười thanh kiếm trở lên.
Bất quá, mấy cái này nói bây giờ cũng không quan trọng, La Mịch sau khi khiến thanh kiếm thứ nhất bay lên, tâm niệm vừa động, cũng làm cho thanh thứ hai chậm rãi lơ lửng.
Hoa Tiểu Chu nhìn cảnh này, tất nhiên cao hứng, nhìn thấy La Mịch càng tốt thì nàng càng hạnh phúc trong lòng.
Nhưng mà đằng sau niềm vui còn có một chút thất lạc.
Bởi vì từ trước tới nay, nàng chưa từng thua La Mịch.
Mà lúc này, La Mịch mới vào Bất Hủ Tông có mấy ngày, lại đã vượt xa nàng một bước lớn.
Nhập môn cách tiểu thành là cả một lạch trời.
Nàng cảm giác một khi đánh nhau, Ngự kiếm thuật cấp độ nhập môn chẳng khác gì trò trẻ con.
Tuyền Qua thần tượng Chiêm Đài Thanh Huyền vậy mà cũng không nhịn được ở một bên cảm thán:
- Kẻ này không tầm thường!
Nàng cũng chỉ mới đem Ngự kiếm thuật luyện đến nhập môn mà thôi, một tên tiểu bối đã luyện tới tiểu thành.
Loại pháp thuật này, tuyệt đối là thứ áp đảo dị mạch mạch thuật, liền trước mắt mà nói, trong mạch thuật không có tồn tại gì có thể khắc chế nó. Về sau có lẽ sẽ có, thế nhưng hiện tại Ngự kiếm thuật sắp thành bá chủ rồi.
Dương Nhạc Nhạc nghe được Chiêm Đài Thanh Huyền nói, cũng không nhịn được cảm thán:
- Xong rồi, tân sư đệ này ngay cả Chiêm Đài trưởng lão cũng tán thưởng, danh tiếng thi đấu sắp bị cướp!
- Không có việc gì, còn có ta ở đây!
Hoàn Sơn lập tức trả lời, vỗ tay chỉ về Trảm Long kiếm.
- Nhờ vào ngươi, sư đệ!
- Sư huynh, đừng thua!
Mấy người vội vàng trả lời.
Đúng lúc này, kiếm vốn đang bay ngon lành trên không trung đột nhiên rung động một chút, sau đó rơi xuống như chim nhỏ mất cánh.
La Mịch giật mình, bỏ qua thanh kiếm thứ hai, lại tập trung điều khiển thanh kiếm đầu tiên trên không trung. Bởi vậy ngay lúc kiếm sắp rơi xuống, hữu kinh vô hiểm bay lên lại. Sau khi điều khiển kiếm bay một vòng , La Mịch thu hồi kiếm. Nhìn kiếm bay vào vỏ, hắn như có điều suy nghĩ, đứng ngẩn người.
- Còn không có cách phân thần để điều khiển hai thanh kiếm cùng lúc, haiza!
La Mịch thở dài lại khiến đám người ném qua ánh mắt khinh bỉ.
Lâm Khả Vô đứng lên đầu tiên, lộ ra tu vi Luyện thể thập tam trọng, nói:
- Sư đệ, chúng ta luận bàn một chút đuê!
- Ta cũng muốn luận bàn với hắn! - Diệu Âm vậy mà cũng đứng dậy nói theo.
Xem ra nàng cũng không chịu được La Mịch trang bức, quyết định dùng ưu thế về cảnh giới để hạ khí thế La Mịch một phen.
Nếu không đợi đến khi thi đấu, nàng lại bị La Mịch cho ăn hành ngập mặt.
La Mịch thấy thế, vội vàng xua tay:
- Hơ hơ, sư huynh, sư tỉ, cầu bỏ qua!
- Không được!
Đám người đồng thanh.
Lúc này, Ôn Bình nhìn khu ký túc xá rộn ràng, chậm rãi xoay người rời đi.
Ban thưởng thể hồ quán đỉnh hắn tính là để sau hãy dùng, trước mắt quan trọng là thăng cấp kiến trúc ngẫu nhiên.
Hắn chỉ hi vọng sẽ là Thính Vũ các.
Dù sao muốn thăng cấp Thính Vũ các lần nữa phải tốn ba trăm khối bạch tinh đấy.
- Hệ thống, mở thăng cấp!
Dứt lời, địa đồ Bất Hủ Tông hiện ra trước mắt.
Ôn Bình thầm mong là Thính vũ các.
Sau một khắc, thanh âm hệ thống vang lên:
- Thăng cấp kiến trúc ngẫu nhiên - Trù phòng!
- A đù! Trù phòng!
Ôn Bình giật mình, mặt mũi xám xịt.
Haiza, không giúp hắn thực hiện mộng tưởng thì cũng thôi đi, lại cho hắn cái đả kịch nặng như vậy, cái này cũng quá không không nể mặt đi.
Đương nhiên, đúng là có thể tiết kiệm một khoản.
Nhưng mà tiết kiệm cũng hơi ít rồi.
- Hệ thống, ngươi đang định bán tháo linh mễ à?
- Là lựa chọn ngẫu nhiên, hệ thống không làm chủ. Hơn nữa, cho dù là xuất hiện linh mễ, đó cũng là vật trong cửa hàng, không phải công năng có được sau khi thăng cấp trù phòng, kí chủ không nên có cảm giác mất mát.
- Không mất mát, chỉ là không như mong muốn mà thôi, thăng cấp đi!
Nói xong, cửa sổ thông tin hiện ra.
- Đang thăng cấp trù phòng.
- Thời gian thăng cấp còn lại: 5 giờ.
Cứ như thế, thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Hoàn Thành cũng đã lên núi một lần, thế nhưng khi biết đến ban đêm mới bắt đầu thì lại trở về.
Màn đêm buông xuống không lâu, thanh âm hệ thống lại vang lên:
- Bí cảnh mở ra.
- Xin kí chủ lập tức để đệ tử chuẩn bị sẵn sàng, ba giờ sau chính thức tiến nhập.
- Cửa vào bí cảnh ở đâu?
- Trước chủ điện?
Bày đường hoàng ở chủ điện luôn sao?
Ôn Bình có chút bất đắc dĩ, sau đó vội vàng đi tới chủ điện. Quả nhiên, giữa sân rộng ở chủ điện, thấy được cửa vào bí cảnh tựa như vòng xoáy đen.
Lúc này, bọn người Bích Nguyệt Phiêu Linh ngồi trong lương đình, kinh ngạc nhìn thứ vừa mới xuất hiện.
Bọn họ không biết rõ đó là gì.
Nhưng bởi vì có Vương bá thúc giục hạ cờ, Bích Nguyệt Phiêu Linh cũng không tiện bỏ dở ván cờ mà đi.
Ván cờ kết thúc nhanh chóng, Bích Nguyệt Phiêu Linh vội vàng đi tới chỗ vòng xoáy, đứng ở đó, lộ vẻ mặt nghi ngờ.
Hắn vừa đến, Bích Nguyệt Di vội vàng chỉ mấy chữ lơ lửng trên vòng xoáy, nói:
- Thái gia, ngươi mau nhìn!
Bích Nguyệt Phiêu Linh nhìn lên.
Trên đó có một hàng chữ lơ lửng: Bất Hủ Tông - Cửa vào tông môn đại bỉ (1) lần thứ nhất.
(1) Đại bỉ: Trận đấu.
- Thi đấu ở sau cái này sao?
Bích Nguyệt Phiêu Linh âm thầm kinh hãi.
Lục Dã cũng lấy làm kinh ngạc nói:
- Tiền bối sau lưng Bất Hủ Tông quả là mạnh mẽ, vì một cái đại bỉ mà mở ra cái bí cảnh.
Bích Nguyệt Phiêu Linh không dám chắc, bởi vì hắn không tưởng tượng ra được, có thể mở ra bí cảnh, loại thủ đoạn này phải đến cảnh giới cỡ nào?
- Có lẽ đã có trước đó, đây chỉ là vừa mở ra thôi.
- Có lẽ vậy!
Lục Dã gật gù, cũng không nói đồng tình hay phản bác Bích Nguyệt Phiêu Linh.
Cho dù là có trước rồi thì Bất Hủ Tông này cũng thật là trâu bò, vì một trận thi đấu của đệ tử mà dùng bí cảnh.
Bí cảnh tại Tử Mạch hồ đều là chỗ thần bí, nếu như bị Tam tinh tông môn phát hiện, ngay lập tức phong tỏa coi như bảo bối.
Lúc này, Ôn Bình đi đến, Hoàn Thành cũng đến.
Hoàn Thành mang theo một thân tín Thập tam trọng cảnh, còn có phu nhân, dù sao con trai nàng tham gia, không thể bỏ qua.
Ôn Bình tự nhiên cũng không có để ý, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không quan trọng.
Lúc thấy Bất Hủ Tông không có động tĩnh gì, Hoàn Thành không hiểu hỏi:
- Còn chưa bắt đầu sao?
- Còn có một đoạn thời gian!
Ôn Bình lập tức hỏi Hệ thống :
- Chúng ta muốn xem bí cảnh này thì xem kiểu gì?
- Có thể thông qua quan ảnh thất.
- Được!
Ôn Bình gật gù, lập tức dẫn đám người đi đến Quan ảnh thất.
Lúc này cách thời gian bắt đầu thi đấu còn có hai giờ.