Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 266 - 【Vip】 Có Thể Uống Thêm Một Chén Không?

【VIP】 Có Thể Uống Thêm Một Chén Không? 【VIP】 Có Thể Uống Thêm Một Chén Không?

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Lúc này, đám người nhìn chằm chằm cảnh tượng trong bí cảnh, dần thoát khỏi trạng thái mê mẩn. Ngay từ đầu tuy không có đánh nhau, cũng không xuất hiện cảnh tượng kinh tâm động phách, thế nhưng bí cảnh kia quá hấp dẫn. Chỉ bằng những người mà Triệu Dịch đi theo sau kia, tuổi trẻ quả thực khiến người ta cảm thấy ghen tị. Chừng hai mươi tuổi đã Thập tam trọng, ai mà không ghen tị cho được.

Đương nhiên, nếu như nói đến biểu tình, vậy đa dạng nhất vẫn là mấy người phủ thành chủ.

Bởi cả đám bọn họ mấy chục tuổi cũng mới là Thập tam trọng mà thôi, hơn nữa đời này chưa chắc đã đến Thông Huyền Cảnh.

So sánh hai bên quả thật khiến người ta ghen tị.

Hoàn Thành cũng như vậy.

- Không ngờ nhi tử của chúng ta cũng có ngày như thế!

Hoàn Thành nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút cảm khái.

Còn có chuyện gì cao hứng hơn khi thấy tiền đồ của nhi tử tốt đẹp hơn mình? Trước kia hắn luôn muốn bồi dưỡng nhi tử của mình thành thành chủ, làm cường hào một phương, nhưng giờ nghĩ lại, thời điểm đó làm như vậy quả thật là tầm nhìn hạn hẹp. Thế giới bên ngoài rộng lớn nhường nào, mà hắn lại còn dự định xây một cái lồng cho con mình.

Cung Vũ Hân gật đầu, cực kỳ tán đồng với câu nói của chồng mình, bồi thêm một câu:

- Nhìn nó còn oai phong hơn ngươi hồi trẻ nhiều!

- Ta thời còn trẻ không tính là gì, ngay cả Ôn Ngôn, ta cũng không bằng, nhi tử hơn ta cùng là điều bình thường!

- Được rồi, nói nhỏ chút, đừng ảnh hưởng tới người khác!

Cung Vũ Hân cười trách chồng mình một tiếng, sau đó biểu lộ áy náy nhìn qua bọn người Bích Nguyệt Phiêu Linh.

Bích Nguyệt Phiêu Linh thấy thế, cầm lấy chén nước lên, nói:

- Nhi tử có tiền đồ, làm phụ thân tất cao hứng. Giống như nhi tử ta, lúc trước thoát ly Thông Huyền Cảnh, tiến nhập Thần Huyền Cảnh, ta lúc đó vậy mà cảm thấy hơi thất lạc, bởi vì bị con mình vượt qua. Bây giờ nghĩ lại, nuôi dưỡng nhi tử chẳng phải là đế hắn xuất sắc hơn mình sao?

- Thần Huyền Cảnh?

Hoàn Thành nghẹn lời, muốn nói tiếp lại không biết phải nói cái gì đây.

Đoàn người phủ thành chủ nhìn Bích Nguyệt Phiêu Linh, biểu lộ cũng có chút xấu hổ.

Thế giới khác nhau, cách nói chuyện cũng khác... Bậc đại nhân vật như này, vậy mà ngồi ở cạnh họ, quả thật chẳng khác gì nằm mơ.

Lúc này, Bích Nguyệt Phiêu Linh giơ chén nước lên, phát ra thanh âm kinh ngạc :

- A a, nước này...

Lại uống thêm hai ngụm, biểu lộ không che giấu nổi sự vui sướng.

- Nước này thật dễ uống, mang theo một chút cảm giác mát mẻ ngòn ngọt, thấm vào ruột gan, hơn nữa còn giúp tinh thần của ta khôi phục mấy phần!

Theo sự kinh hỷ của Bích Nguyệt Phiêu Linh, những người còn lại cũng bắt đầu giơ chén lên uống thử một ngụm, sau khi phát hiện thật sự uống rất ngon thì uống một hơi cạn sạch chén nước.

Biểu tình kia, tựa như là sâu rượu gặp được hảo tửu.

- Nước này quả là ngon!

- Đúng nha, chưa bao giờ uống qua loại nước nào đặc biệt như thế này!

...

Mấy người liên tục tán thưởng.

Lúc này Bích Nguyệt Phiêu Linh liền hỏi:

- Ôn tông chủ, nước của ngươi là linh thủy đặc biệt sao?

- Nước giếng!

- Hô hô, vậy lão phu muốn uống thêm một chén!

Xem Bất Hủ Tông tông môn thi đấu, lại uống nước này quả thật có một phong vị khác.

Nhân sinh mãn nguyện, cũng chỉ như vậy mà thôi!

Sơn Hoa nói tiếp :

- Ôn tông chủ, ta có thể đi múc nước không?

Ôn Bình trả lời :

- Không, quy của Bất Hủ Tông, một người chỉ được uống một chén!

Bích Nguyệt Phiêu Linh hỏi:

- Đến cả uống nước cũng có quy củ sao?

- Đúng vậy, nếu muốn uống thì ngày mai lại tới!

- Cái này...thật đúng là nhiều quy củ!

Bích Nguyệt Phiêu Linh cảm khái một tiếng, nhớ lại quy củ một canh giờ kia, lại không muốn hỏi tới chuyện uống nước nữa.

Dù là thèm, nhưng cũng đành chịu.

Người Phủ Thành chủ vốn biết Bất Hủ Tông có nhiều quy củ nên cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

Cung Vũ Hân rất tự nhiên nâng chén, sau đó đưa qua:

- Tiền bối, ngài dùng chén nước của ta đi!

Dùng một chén nước mượn hoa hiến phật, giao hảo một đại nhân vật, cớ sao không làm?

Mà Ôn Bình cắt ngang lời Cung Vũ Hân.

- Nước của mình thì nên chính mình uống, người khác uống sẽ không còn dễ uống nữa đâu!

Bích Nguyệt Phiêu Linh thấy Ôn Bình cũng không ngăn cản, đứng dậy tiếp nhận chén nước, vừa cười vừa nói:

- Làm sao lại không dễ uống đâu nè!

Nhưng mà, một ngụm vào bụng.

Nhạt nhẽo!

Hai chữ này lập tức hiện ra trong đầu.

Đây chẳng phải là nước lã bình thường

Thanh âm sâu kín của Ôn Bình truyền tới:

- Ta nói mà ngươi lại không tin?!

- Ai za, lão phu sai rồi!

Bích Nguyệt Phiêu Linh thở dài, ngồi xuống.

...

Nộ tự quan.

Hoang Nguyên mênh mông vô bờ bến, Triệu Dịch đã đi được một giờ, nhưng trong một giờ này, hắn lại chưa thấy được bất cứ thứ gì.

Ngược lại, nghe được thật nhiều chuyện về yêu thú từ trong miệng Thanh Linh?

Cứ đi như vậy, Triệu Dịch thật muốn tách ra đi riêng, nhìn lên trời, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

- Tiếp tục như thế, biết bao giờ mới có thể giết được yêu thú đây?!

- Ha ha, thật là tiểu nhi vô tri!

Một thanh niên vận thanh sam bật cười, nhìn Triệu Dịch như đang nhìn một thằng đần.

- Không sao, lần đầu tiên đến đây, ai cũng có loại cảm giác như vậy. Tuổi trẻ nóng tính, nhiệt huyết sôi trào, đều muốn gặp được yêu vật sau đó đánh giết thống khoái!

...

Đám người nói xong, nhìn nhau cười một tiếng, liếc nhìn Triệu Dịch rồi lại trầm mặc.

Bởi vì không ai muốn tiếp tục để ý tới đồ đần này, vốn tưởng rằng lôi kéo được một cường giả vào đội ngũ, ai ngờ lại kéo tới một sửu nhi không biết sống chết.

Lúc này, Thanh Linh ở một bên vỗ vai Triệu Dịch, nhẹ giọng thì thầm:

- Tính của mấy người Lý công tử là như vậy, bọn hắn cũng không có ác ý gì. Yêu vật ở đây quả thật rất đáng sợ, ngươi đừng nói mấy lời như hồi nãy, lỡ như gặp thật, vậy là đại họa rồi!

- Ừm!

Triệu Dịch bất đắc dĩ gật đầu.

Nghĩ thầm điểm tích lũy của các trưởng lão hiện tại hẳn là cao lắm rồi.

Không được!

Phải nghĩ biện pháp!

Đang lúc ngẩn người, liền nghe một tiếng hét:

- Địa long!

Tiếp đó, dưới lòng đất truyền tới động tĩnh cổ quái, Triệu Dịch lập tức lắng tai nghe, nở nụ cười, yêu thú rốt cuộc đi ra rồi.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay bắt lấy hắn, sau đó lôi ra phía sau.

Triệu Dịch bị kéo lại như thế, quả thật trở tay không kịp, đang lúc nổi giận, chỗ hắn mới đứng bỗng nhiên phát ra một tiếng phốc.

Bụi đất xông lên.

Một thân ảnh màu vàng đất xuyên qua lớp bụi.

Mấy người bên cạnh Triệu Dịch lập tức cầm vũ khí lên chống lại, đao quang kiếm ảnh, khiến người nhìn hoa cả mắt.

Bị bọn họ vây công là một đầu yêu thú có lân giáp màu vàng đất, Triệu Dịch còn chưa xem xét thực lực cụ thể của nó vì đã bị năm sáu người vây công, bức nó lui vào lòng đất.

- Chạy mau!

Thanh niên dẫn đầu họ Lý lập tức mở miệng .

Đám người vội vàng chạy như điên.

Triệu Dịch không muốn rời đi nhưng lại bị Thanh Linh kéo đi, đành phải chạy theo.

Sau khi đi ra ngoài ngàn mét, mọi người mới đi chậm lại.

Thanh niên họ Lý quay đầu lại nhìn Triệu Dịch, hừ lạnh một tiếng:

- Vừa rồi ngươi nói muốn gặp yêu vật, hiện tại gặp thật, vui ha?! Địa long chuyên môn tập kích bất ngờ mấy kẻ không biết gì chỉ có một lòng nhiệt huyết như ngươi đó. Nhìn ngươi như con gấu ngốc nghếch đứng đó, nếu không phải Tiểu Mộc kéo ngươi thì ngươi đã bị cắt thành hai nửa!

Bình Luận (0)
Comment