Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Tiểu Mộc!
Thanh Linh kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ lấy người cụt tay.
Ai cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện loại chuyện này, vậy mà có Địa Long tốc độ nhanh đến lướt qua trước mắt liền tháo xuống cánh tay của một người trong bọn họ. Bởi vì móng vuốt của Địa Long rất sắc bén, cho nên họ đã tạo một vòng hộ khí, vừa chống cự vừa có thể tùy thời đào tẩu. Nhưng ngàn tính vạn tính cũng đều tính sai một cái.
Đó là luôn có những con Địa Long ưu tú hơn mấy con khác.
Mà bọn họ lại gặp được.
Thanh niên họ Lý dẫn đầu liếc nhìn đồng bạn ngã trên mặt đất, máu tươi tuôn ra không ngừng, lại nhìn Địa Long ở chung quanh, vội vàng nói:
- Thanh Linh, đừng để ý tới hắn. Mùi máu tươi tản ra, sẽ hấp dẫn nhiều địa long tới hơn, chúng ta nhất định phải mau rời đi, mang theo hắn chúng ta không ai có thể sống sót!
Câu nói này mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng mà không có ai không tán đồng.
Trong hoang nguyên này, bị thương là điều đáng sợ nhất, Địa Long sẽ theo mùi máu tươi tìm ra ngươi, đồng thời một khi bị thương, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Như trường hợp cánh tay bị đứt của người kia, muốn tái chiến khẳng định là không được, mang theo chỉ là thêm gánh nặng.
Thanh Linh nghe thanh niên họ Lý nói như vậy, chậm rãi buông lỏng bàn tay, thế nhưng thanh niên kia lại giãy giụa muốn bắt lấy cánh tay của nàng, bởi vì nàng là hy vọng sống sót duy nhất của hắn.
- Thật xin lỗi!
Thanh Linh thấp giọng nói xin lỗi, sau đó bỏ hắn qua một bên.
Triệu Dịch nhìn cảnh này, cũng không chủ động ra tay giúp đỡ, nhưng trong đầu lại sinh ra một kế, có thể lợi dụng thanh niên cụt tay này để tách ra.
Sau một khắc, Địa Long nhào tới.
Chín người vừa đánh vừa lui, chỉ có Triệu Dịch là xông lên phía trước.
Thanh Linh kinh hô một tiếng, đưa tay nhưng không kịp bắt Triệu Dịch lại, nhìn Triệu Dịch chạy về phía thanh niên đang bị Địa Long vây lại.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Triệu Dịch không trả lời.
Thanh niên họ Lý hô:
- Kệ hắn, chắc là muốn đi cứu người. Loại người này, để hắn đi tìm chết đi, dù sao hắn cũng không giúp cho chúng ta được cái gì!
...
Quan Ảnh thất.
- Ôn tông chủ, đệ tử này của ngươi cũng không khỏi quá thiện tâm đi? Loại tình huống này còn muốn đi cứu người. Theo ta thấy, thực lực của mỗi một đầu Địa Long ở đây cũng vượt qua thập tam trọng cảnh, hắn làm như vậy chẳng khác gì đi tìm cái chết.
Bích Nguyệt Di không nhịn được cảm thán một câu, sau đó đảo mắt nhìn Ôn Bình.
Chợt, những người còn lại vì đó mà động dung.
Không hiểu tại sao Triệu Dịch lại làm việc ngốc nghếch như vậy.
Mà Ôn Bình chỉ là đơn giản liếc mắt, lạnh nhạt nói:
- Chỉ là mấy con Địa Long mà thôi!
Bích Nguyệt Di nói tiếp :
- Ôn tông chủ, móng vuốt của Địa Long này cấu xé thân thể Thập tam trọng dễ như trở bàn tay...
- Thiếu chủ, cứ yên lặng xem tiếp đi! - Lục Dã cắt lời Bích Nguyệt Di.
- Lục tiền bối, ngươi biết hắn...?
Đối với biểu hiện của Lục Dã, Bích Nguyệt Di có chút hiếu kỳ.
Vừa nói xong, cảnh tượng bên trong liền xuất hiện một màn khiến người xem phải kinh hãi.
Ba con Địa Long, bị Triệu Dịch cho ăn một cước, bay ra xa mười mét, nằm rạp trên đất.
- Loại lực lượng này...!
Bích Nguyệt Di thán phục một tiếng.
Mà ngay cả Lục Dã đã là bán Thần Huyền Cảnh cũng không nhịn được mà cảm thán lực lượng của Triệu Dịch, mười người kia toàn lực xuất thủ cũng không đỡ nổi bốn năm con Địa Long.
Mà Triệu Dịch, chỉ đá một cước liền giải quyết ba con.
Sau khi đá bay Địa Long, Triệu Dịch nhìn qua thanh niên đã bị xé thành mấy khối, sau đó nhanh chân chạy ra xa, vì Địa Long nổi điên, tiếp tục truy kích.
Đáng nói là càng đuổi càng nhiều, như kiểu kéo cả nguyên ban hội đồng quản trị dòng họ gia tộc ra vậy.
Cho tới khi đội ngũ truy kích đạt tới hai mươi, ba mươi con Địa Long, Triệu Dịch mới dừng lại?
Đứng tại chỗ.
Bích Nguyệt Phiêu Linh đang bưng chén sủi cảo ăn, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, nghi hoặc hỏi:
- Hắn đây là muốn làm cái gì?
- Đồ yêu! - Ôn Bình nhàn nhạt trả lời.
Đám người sững sờ.
Giết yêu thú?
Một người giết hơn hai mươi con?
Khi mọi người rất không hiểu biểu hiện của Triệu Dịch, một tiếng Long ngâm đột nhiên xuất hiện.
Thanh âm đinh tai nhức óc phóng ra.
Địa Long vốn còn đang đứng giương nanh múa vuốt, trong khoảnh khắc liền bị chấn động một mảnh, mười mấy con đầu đàn bị nổ tung, chết không toàn thây.
Còn có mấy con thanh tỉnh, nhưng cũng bị long uy áp chế đến run rẩy.
Mặc dù gọi là Địa Long, nhưng cũng không phải là rồng thật, lập tức bị dọa đến mức chui xuống đất đào tẩu, nhanh tới mức chớp mắt đã không còn tăm hơi.
Nhìn một màn trước mắt, cùng với số lượng điểm tích lũy vừa xuất hiện, chính Triệu Dịch cũng cảm thấy đặc biệt kinh hỉ.
- Đây chính là uy năng của Giao Long nộ, Thập tam trọng cảnh vừa hô một cái liền hốt về một trăm bốn mươi điểm tích lũy? Cũng không biết mấy người trưởng lão cùng bọn người Dương Nhạc Nhạc có được bao nhiêu điểm tích lũy.
Mặc dù không biết bọn họ kiếm được bao nhiêu điểm rồi nhưng Triệu Dịch cảm thấy khẳng định phải nhiều hơn hắn, dù sao hắn đi lại năm, sáu canh giờ trong hoang nguyên mới gặp phải yêu thú.
Thế nhưng hắn cũng không bi quan, bởi vì thi đấu cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Đều là Thập tam trọng cảnh, ai thắng ai thua, còn chưa thể nói trước được.
Lúc này trong Quan Ảnh thất, đám người đều ngây ngốc nhìn.
- Luyện thể cảnh lại tu luyện thuật pháp âm ba?
Lục Dã nhịn không được phát ra tiếng kinh nghi.
Âm ba mạch thuật, đó là tồn tại ngang hàng với dị mạch mạch thuật, cũng là cực kỳ đặc biệt. Thế nhưng âm ba mạch thuật lại khó đạt được hơn dị mạch mạch thuật, chỉ cần xuất hiện một cái liền có người mua ngay lập tức, chuyên dùng tu luyện để đối phó với dị mạch mạch thuật.
Mà Luyện thể cảnh liền có thể tu luyện m Ba mạch thuật, vậy càng khó thực hiện.
Bích Nguyệt Di ngồi ở một bên cũng không nhịn được hỏi Ôn Bình:
- Ôn tông chủ, Bất Hủ Tông ngay cả Âm Ba mạch thuật cũng có thể ban cho đệ tử tu luyện sao?
Ôn Bình nhàn nhạt trả lời:
- Chẳng phải chỉ là Âm ba mạch thuật thôi sao? Muốn học, gia nhập Bất Hủ Tông, năm mươi kim một ngày, chỉ cần một tuần, bao giáo bao hội.
Đám người sững sờ.
Nửa ngày mới tỉnh lại.
Bích Nguyệt Di cảm thán một câu, nói:
- Ta ở nhà cũng không cầu được loại mạch thuật này để tu luyện. Ở đây chỉ tốn mấy trăm kim có thể học... Ôn tông chủ thật hào phóng với đệ tử!
Không riêng gì Bích Nguyệt Di, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như vậy.
Thứ mà ngay cả Tam tinh tông môn cũng không có thì Bất Hủ Tông lại thoải mái truyền cho đệ tử như phát bánh vậy.
Khi mọi người tiếp tục nhìn lên màn ảnh, cảnh tượng ở chỗ Triệu Dịch vẫn còn tiếp diễn.
Triệu Dịch khi xử lí mấy chục đầu Địa Long, cũng không rời đi mà ngồi xổm trước cửa động Địa Long, sau đó ghé mồm vào cửa động gào thét liên tục.
Tiếng long ngâm phóng ra.
Không ngừng khuếch tán vào lòng đất.
Thông tin số điểm lại hiện lên trước mắt, Triệu Dịch cứ cách một đoạn thời gian ngắn lại sử ra mấy chục chiêu Giao Long nộ, số lượng điểm tích lũy đang tăng lên nhanh chóng.
Chưa tới hai canh giờ, đã lên một ngàn.
Cũng chính ngay lúc này, địa đồ có động tĩnh, cấm khu bắt đầu xuất hiện, Triệu Dịch liếc qua, cũng không quan tâm, dù sao cấm khu cũng cách hắn rất xa.
Sau một khắc, cấm khu cố định.
Bảng điểm số xuất hiện.
Thứ nhất: Triệu Dịch 1350.
Thứ hai:La Mịch 700.
Thứ ba : Vân Liêu 630.
Thứ tư: Chiêm Đài Thanh Huyền 600.
...
Nhìn một màn này! Triệu Dịch hắng giọng tự sướng về thành quả mà mình đạt được.
- Triệu Dịch, ngươi thật mạnh.
Nói xong, hắn tiếp tục đi lên phía trước.
...
Lúc này, trong Diễm Tự quan.
Dương Nhạc Nhạc nhìn điểm tích lũy, nhịn không được thán phục một tiếng?
- Triệu Dịch sư đệ cũng quá mạnh đi, điểm tích lũy gần gấp đôi La Mịch sư đệ rồi.
Dương Hề ở bên cạnh an ủi:
- Không sao, chỉ là mới bắt đầu mà thôi, còn nhiều thời gian! Chúng ta khẳng định có biện pháp vượt qua.
- Ừm!
Dương Nhạc Nhạc cười như tắm trong gió xuân ấm áp.
Sau đó liền bị Triệu Tinh hung hăng bấm một cái.