Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Một khối Xích Luyện Thạch trị giá năm, sáu vạn kim tệ, nghiễm nhiên thành một đống phế phẩm.
- Tiếp tục!
Thật ra tinh luyện tinh túy chính là như thế, một khi ngươi không thể lấy đi lớp cặn bã bên ngoài trước khi nó ngưng kết, đồng thời tiến hành hun nóng lại lần nữa để nó trở thành thể lỏng, tinh túy cùng linh khí của nó sẽ phân giải ra. Chuyện này đã trong dự tính của bà, bà cũng nghĩ đến loại kết quả này, lãng phí nhiều thiên tài địa bảo là chuyện tất nhiên.
Bà hiện tại chỉ có một mong muốn xa vời, là sau khi sử dụng hết mọi thứ trên người, tiêu chuẩn tinh luyện có thể đạt đến mức hoàn mỹ nhất.
Cứ như thế, bà mới có tư cách đi sâu nghiên cứu luyện chế Nhị tuyền Tuyền Qua Đồ .
...
Lại nói tới Ôn Bình, sau khi rời khỏi chủ điện liền mang theo mặt dây chuyền mệnh hạch đi đến khu Ký Túc Xá.
Phi Kiếm Thuật hiện tại mới luyện đến tiểu thành.
Nếu như mệnh hạch có thể lay động một chút, mang lại cho mình cơ hội một lần thể hồ quán đỉnh, vậy thì đẹp rồi.
- Mệnh hạch, thành hay bại, liền nhờ vào ngươi!
Ôn Bình chọc nhẹ mặt dây chuyền mệnh hạch trong tay. Nhưng mà, sau khi nó hạ xuống lại không chịu theo quán tính phân bố, lẳng lặng dừng ở chỗ đó.
- Hầy, không phải nói đến song hỉ lâm môn sao? Một phần mười cơ hội, không có chút động tĩnh nào như thế!
Nhìn ra cửa sổ, La Mịch đang tu luyện điều khiển thanh kiếm thứ hai.
Bởi vì tính chất của khu Ký Túc Xá là tự động truyền thừa cho nên Ôn Bình không cần chờ ở trong phòng mà đi thẳng ra cửa, muốn ngồi trên ghế dài yên lặng xem La Mịch tu luyện.
Khi Ôn Bình ra khỏi phòng, La Mịch thu kiếm, bước gần lại rồi khẽ khom người, tỏ vẻ như muốn thỉnh giáo:
- Tông chủ, ta điều khiển thanh kiếm thứ hai này từ đầu đến cuối không được như ý lắm!
Uy năng của ngự song kiếm hắn đã thấy từ chỗ tông chủ, cho nên một mực hướng tới có thể tự do điều khiển hai thanh kiếm cùng lúc.
Nhưng mà, vấn đề lớn nhất là độ khó của việc phân tâm điều khiển.
Khi La Mịch đặt câu hỏi, những người đang tu luyện trong khu ký túc xá cũng tiến sát đến, rửa tai lắng nghe.
Nhưng mà Ôn Bình lại chỉ tay hướng Nhiễu sơn:
- Nên đi Hung thú thí luyện trường!
La Mịch vội vàng trả lời:
- Tổng cộng chỉ có hai cái tu luyện thất, mà hiện tại Dương Nhạc Nhạc sư huynh cùng Tần Mịch sư huynh đang ở bên trong!
- Vậy thì đi Trong lực trường!
Ôn Bình ngồi xuống, đảm nhiệm chức lão sư tạm thời.
- Trong lực trường cũng có thể tu hành Ngự Kiếm Thuật?
- Trong lực trường không phải chỉ đề thăng tốc độ tu luyện cùng công pháp tu hành thôi sao?
Hoa Tiểu Chu cùng Diệu Âm mở miệng hỏi.
Đồng dạng, La Mịch cũng có ý nghĩ như thế.
Ôn Bình giơ tay ép xuống:
- Trong hoàn cảnh trọng lực đè ép, năng lực ngự kiếm của ngươi sẽ giảm xuống phạm vi lớn, tốc độ của kiếm cũng sẽ giảm xuống. Thế nhưng cũng giống như Bất Hủ Thanh Phong Bào mà các ngươi đang mặc trên người, khoảnh khắc các ngươi cởi nó ra, thân thể của các ngươi liền sẽ có cảm giác được thả lỏng chưa từng có, tương tự, từ Trong lực trường đi ra, kiếm của ngươi cũng sẽ trở nên rất nhẹ!
- Ra là thế!
La Mịch có chút ngạc nhiên cầm Thiên Gia Kiếm lên.
- Vậy ngày mai thử xem!
Hai người Hoa Tiểu Chu hôm nay đã sử dụng hết thời gian tu hành trong Trong lực trường.
Nói đến đây, liền nghe trong một gian phòng truyền lại một tiếng nổ mạnh.
Ầm!
Theo sau, Chiêm Đài Thanh Huyền từ trong nhà chạy ra, có chút chật vật. Tóc tai rối bời, giống như vừa rời giường, lại giống như nạn dân thật lâu không tắm rửa.
Khi phát hiện ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, Chiêm Đài Thanh Huyền vọt thẳng lấy La Mịch quát:
- La Mịch, đi bưng nước!
La Mịch lấy lại tinh thần, vội vàng xông vào trong phòng lấy chậu rửa mặt múc một chậu đầy, sau đó vọt thẳng vào trong phòng Chiêm Đài Thanh Huyền.
- Ồ! Thanh Huyền trưởng lão, ngươi lớn như thế sao còn nghịch lửa?
- Dập không tắt!
- A Chu, đi múc thêm mấy xô nước, nhanh!
- Không đủ, múc tiếp đi…
Khi mấy người xông vào dập tắt xong đống lửa, Chiêm Đài Thanh Huyền mới giải thích:
- Dung luyện thất bại... Tông chủ, các ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi, không cần phải để ý đến ta!
Nói xong, Chiêm Đài Thanh Huyền lại đâm đầu vào trong phòng.
- Thanh Huyền trưởng lão đây là đang làm gì?
- Thật là khủng bố, lại nổ lớn như thế!
- Thanh Huyền trưởng lão là Tuyền Qua thần tượng, ngươi nói bà tài giỏi nha!
La Mịch ở một bên giải đáp nghi hoặc cho hai người, nhưng bạo tạc thì hắn còn là lần đầu tiên nghe nói, hôm nay xem như thêm kiến thức. Thì ra là không chỉ tu luyện sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, Tuyền Qua thần tượng cũng là một cái nhất định phải thận trọng khi tu hành.
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Ôn Bình nghĩ đến mệnh hạch.
Thứ này có thể mang đến vận may.
Lập tức ở trong lòng lặng yên hỏi:
- Hệ thống, nếu như ta sử dụng mệnh hạch này với một việc hoặc một vật, mà không phải bản thân làm, có tác dụng hay không?
- Có!
Đạt được hệ thống trả lời, Ôn Bình cất bước đi đến cửa phòng Chiêm Đài Thanh Huyền, khẽ gõ cửa:
- Thanh Huyền trưởng lão, mở cửa ra, ta có việc hỏi ngươi.
- Tông chủ!
Cửa nhanh chóng được mở ra.
- Đã bắt đầu chế tác Tuyền Qua Đồ rồi?
Nếu chưa bắt đầu, Ôn Bình tự nhiên sẽ không dùng mặt dây chuyền mệnh hạch.
- Vẫn chưa, còn đang tiến hành nâng cao thủ pháp.
-Chờ khi ngươi muốn chế tác Tuyền Qua Đồ nhớ phải gọi ta, ta muốn đứng ngoài quan sát một chút!
Chiêm Đài Thanh Huyền do dự một hồi, chưa từng có trường hợp có người đứng ngoài quan sát trong lúc Tuyền Qua thần tượng đang chế tác Tuyền Qua Đồ, bởi vì như thế sẽ để cho người phân tâm.
Nhưng bà vẫn gật đầu :
- Nếu tông chủ đã yêu cầu như thế, vậy đến lúc đó ta sẽ gọi ngài!
Làm một chút biện pháp bảo hộ hẳn không có vấn đề, tông chủ chỉ là ở xa nhìn mà thôi.
- Ừm!
Sau khi Ôn Bình gật đầu thì bà đóng cửa lại.
Ôn Bình rời khỏi khu ký túc xá.
Cứ như thế, Ôn Bình vừa tu luyện, vừa chờ đợi Thính Vũ các hoàn thành thăng cấp trong thời gian hơn ba ngày.
Thính Vũ các đã thăng cấp thành công một lần, thế nhưng Ôn Bình để hệ thống tiến hành là liên tục thăng cấp, cho nên lập tức lại tiến vào trong trạng thái sương trắng bao phủ.
Ba ngày này, Cơ Lương Bình bị nhốt ở ngàn bậc thềm đã sắp không chịu nổi.
Hắn ngồi trên ngàn bậc thềm, tay đè trên tảng đá, biểu lộ có chút uể oải. Hắn đã thật nhiều năm không có uể oải như thế, từ sau khi bước vào Thần Huyền cảnh, cũng không ai có thể cho hắn loại cảm giác như đưa đám này. Đổi một câu nói, cũng chính là cảm giác vô lực, rõ ràng có thực lực bễ nghễ nhưng lại không có chỗ phát huy.
Rất khó chịu.
- Thanh Huyền sao không cầu xin giúp ta!?
Hắn thật sợ hãi tông chủ của tông môn này sẽ nhốt hắn luôn ở đây, cho đến khi hắn chết đói. Thần Huyền thượng cảnh bị chết đói, nếu truyền đi tuyệt đối để trò cười muôn đời.
Quét mắt nhìn phong cảnh chung vẫn như cũ, hắn biết nhờ Chiêm Đài Thanh Huyền cầu tình cho mình khẳng định là không được, chịu thua đã thành con đường duy nhất.
- Tiểu tông chủ, lão phu sai, lão phu nói câu đó chỉ là vô tâm, chỉ là dưới tình thế cấp bách nói bậy bạ, còn xin hiện thân gặp mặt đi. Nếu lại nhốt ta ở đây, lão phu...
Nói đến một nửa, trên cầu thang truyền lại thanh âm.
Nhưng không phải là tông chủ Ôn Bình.
Mà là Chiêm Đài Diệp, trong tay nàng còn bưng một chén cơm.
- Lương Bình gia gia, tông chủ để ta mang một chút thức ăn cho ngươi!
Chiêm Đài Diệp cũng không có cách, nàng cũng cầu xin tông chủ, thế nhưng là tông chủ nói còn phải nhốt hắn mấy ngày.
Cơ Lương Bình hỏi:
- Hắn không nói thả ta?
- Lương Bình gia gia, ngài liền thỏa mãn đi. Người của Di Thiên tông mấy ngày trước đó, thật nhiều vị Thần Huyền cảnh xâm phạm, ngay cả tường thành Thương Ngô thành đều bị đánh sập. Tông chủ có thể chưa hết giận đâu, ngài lại đi khiêu khích hắn, tông chủ chỉ cho ngài một bài học chứ không giết ngài như giết người của Di Thiên tông cũng đã không tệ rồi!
Nói xong, Chiêm Đài Diệp đưa chén cơm đến.