Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 321 - 【Vip】 Sự Kinh Khủng Của Sát Ý Cực Hạn

【VIP】 Sự Kinh Khủng Của Sát Ý Cực Hạn 【VIP】 Sự Kinh Khủng Của Sát Ý Cực Hạn

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Nhớ kỹ, người giết ngươi tên là Lưu Tái Thiên!

Thanh âm lạnh lùng vang lên, Lưu Tái Thiên bỗng nhiên hất tay lên, trực tiếp vung ra ba cây Ám Ảnh Châm.

Tốc độ cực nhanh, chỉ nghe ba âm thanh sưu sưu, châm đã đến trước mắt.

Nhưng mà, Ôn Bình đứng ở đó không hề động, im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Sau đó giơ tay lên. Theo như suy đoán của Lưu Tái Thiên thì Ôn Bình giống như như bị điên, không né tránh thì thôi đi, còn dám đỡ?

Mặc dù hắn không có mở mạch môn ra, châm này cũng chỉ là loại ám khí đơn giản, thế nhưng chất liệu của nó lại không đơn giản.

Thông Huyền thượng cảnh chỉ cần đụng phải cơ bản sẽ bị châm xuyên qua!

Trừ phi là loại cường giả ở Thông Huyền thượng cảnh mấy chục năm, hay mấy trăm năm, hoặc Thông Huyền cảnh tu luyện Vô Cấu Chi Thể đến viên mãn mới có thể đỡ được. Mà Ôn Bình trước mắt này, hắn thấy, tối đa cũng chỉ là Thông Huyền hạ cảnh mà thôi.

Vậy thì Vô Cấu Chi Thể tối đa cũng chỉ ở mức nhập môn mà thôi.

- Chỉ như thế?

Ba!

Vung tay lên, ba cây châm trực tiếp bị đánh bay.

Mà châm, căn bản không làm xây xước được da tay Ôn Bình, va phải mu bàn tay hắn liền văng lên tường.

Cái này!

Thấy cảnh này, Lưu Tái Thiên nghẹn lời. Hắn không nghĩ đến Ám Ảnh Châm sẽ bị một bàn tay trực tiếp đánh bay, chợt hắn nở nụ cười:

- Hóa ra là một tên khốn cưa sừng làm nghé!

Nét ngây thơ, thần thái, đều rất giống một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Thế nhưng là, thực lực lại không giống.

Chỉ nói đến những hồ ở xung quanh, tất cả tam tinh thế lực, tư chất cao nhất cũng chỉ ở hai mươi hai tuổi mới trở thành Thông Huyền cảnh. Người trước mắt, với thực lực đánh bay Ám Ảnh Châm mà không tổn hao lông tóc gì, chỉ sợ đã ở Thông Huyền thượng cảnh, thậm chí là bán bộ Thần Huyền.

Số tuổi tự nhiên cũng sẽ không nhỏ.

- Vậy ta không khách khí nữa!

Lưu Tái Thiên lại cười một tiếng, nhưng mà, lần này là trực tiếp mở ra hai mạch môn.

Ầm!

Ầm!

Mạch môn màu xanh lam ứng tiếng mà hiện, nhưng ở chỗ cổ tay không có xuất hiện Tuyền Qua Đồ.

- Tuyền Qua Đồ cũng không mua nổi?!

Ôn Bình cười một tiếng.

Lần này, giống như chạm đến chỗ thống khổ sâu nhất khiến Lưu Tái Thiên tức giận, hắn trực tiếp mắng một tiếng:

- Không có Tuyền Qua Đồ thì sao? Giết một tên Thông Huyền cảnh như ngươi, dư xài. Đợi chút nữa, ngươi sẽ không cười được!

Lưu Tái Thiên liếc mắt đầu kia của ngõ sâu.

Người của phủ thành chủ, hẳn là sẽ đuổi đến đây sau một khắc đồng hồ.

Một khắc đồng hồ cũng đủ rồi!

- Đến đây!

Sau khi bước vào Thông Huyền thượng cảnh, lại có được nhị tinh Tuyền Qua Đồ tăng phúc cùng Tuyệt Đối Sát Ý, hắn thật đúng là rất muốn xem thử thực lực hiện tại của mình mạnh tới đâu.

-Trước tiếp một kiếm của ta!

Ầm!

- Bạch sắc mạch môn được mở ra.

Hai cái vòng xoáy màu vàng óng bắt đầu xoay tròn ở chỗ cổ tay.

Tâm niệm vừa động, song kiếm xuất hiện trong tay.

Lang Nguyệt Kiếm, Phi Tướng Kiếm nháy mắt bay ra, hóa thành hai đạo lưu quang đánh thẳng đến Lưu Tái Thiên.

Mà Ôn Bình, vẫn như trước đứng ở đó không nhúc nhích.

- Dị mạch Thông Huyền, nhị tuyền Tuyền Qua Đồ!

Bạch sắc dị mạch, nhị tuyền Tuyền Qua Đồ, nói thật, thấy hai thứ này khiến hắn sinh ra ý rút lui. Nếu có dị mạch thì tuyệt đối là nhân vật hạch tâm của một đại thế lực nào đó.

Mà nhị tinh Tuyền Qua Đồ, càng đáng sợ hơn.

Nếu như là tam tinh thế lực, lại có được nhị tinh Tuyền Qua Đồ, đây tuyệt đối là đãi ngộ chỉ có những nhân vật như tông chủ hoặc là đại trưởng lão mới có thể hưởng thụ, vì một tên bán bộ Thần Huyền đã chết mà đắc tội thiếu tông chủ của tam tinh thế lực.

Không đáng!

Hắn cũng không phải sợ, mà là thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một địch nhân.

Thế nhưng là, trong lúc hắn nghĩ đến việc này, hai thanh kiếm đã bay tới.

- Mạch khí thành thuẫn!

Khẽ quát một tiếng, Lưu Tái Thiên lập tức chấn mạch, lấy mạch khí làm hộ thuẫn, muốn hỏi Ôn Bình thuộc thế lực nào.

- Chậm đã…

Ầm!

Thanh âm thanh thúy truyền lại.

Mạch khí ngưng tụ thành tấm thuẫn lập tức vỡ vụn, một đạo bạch mang trực tiếp xuyên vào bên trong, ép thẳng đến chỗ ngực của hắn.

- Kiếm này bất phàm!

Có thể phá mạch khí hộ thuẫn của hắn, thanh kiếm này, tất nhiên không thể kém hơn nhị tinh Tuyền Qua Đồ.

Mẹ nó!

Chẳng lẽ là thiếu chủ của một tam tinh thế lực cự đầu nào đó?

Thầm nghĩ không tốt, mạch môn của Lưu Tái Thiên lại run lên lần nữa.

- Huyền Vũ Hộ Thể!

Dứt tiếng, toàn bộ thân thể đột nhiên được bảo vệ bởi một lớp mai rùa. Đây là Hoàng cấp thượng phẩm mạch thuật được hắn tu hành mấy chục năm, không biết đã viên mãn bao nhiêu năm. Lại thêm Vô Cấu Chi Thể viên mãn của hắn, trong cùng cảnh giới, người có thể phá nó cũng không nhiều.

Chỉ cần tiếp được một kiếm này, coi như có thời gian nói chuyện.

Thiếu tông chủ của tam tinh thế lực cự đầu, Lưu gia hắn không chọc nổi.

Cạch!

Một thanh âm vang lên.

- Sao lại…

Huyền Vũ Hộ Thể của bản thân vậy mà bị phá, dưới sự gia trì của hai mạch môn, vẫn bị chuôi kiếm bay đến đâm ra một vết rạn nhỏ.

- Chậm đã, chúng ta có thể nói chuyện một chút... Đây là hiểu lầm...

- Hiểu lầm?

Ôn Bình cười nhạt một tiếng, vung tay lên, phát động Tuyệt Đối Sát Ý của Lang Nguyệt Kiếm!

Ầm!

Vết rạn nhỏ nháy mắt khuếch tán, mai rùa lập tức vỡ vụn.

Lang Nguyệt Kiếm hóa thành bạch mang đâm vào ngực của Lưu Tái Thiên, xuyên thấu qua Vô Cấu Chi Thể viên mãn, bay xuyên ra sau lưng hắn, sau đó lại trở lại trong tay Ôn Bình, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà Lưu Tái Thiên đứng đó bất động, mạch môn giống như nến đốt hết nên dập tắt, hắn lập tức cúi đầu nhìn ngực của mình, trên mặt lộ ra ánh mắt trừng trừng chết không nhắm mắt.

- Cái này. . .!

Kiếm có thể bay! Còn giết hắn!

Nhưng kẻ đối diện biểu lộ thực lực chỉ mới Thông Huyền thượng cảnh.

Thông Huyền thượng cảnh giết Thần Huyền cảnh, châm chọc cỡ nào!

Ầm!

Hai mắt nhắm lại, mất đi khí tức, sau đó ngã trên mặt đất.

Ôn Bình đi qua, lột Tàng giới sau đó cất bước ra ngõ sâu. Nhìn từ bề ngoài phi thường bình tĩnh, thật ra nội tâm lại rất kích động. Tuyệt Đối Sát Ý, quá kinh khủng, phòng ngự của Thần Huyền hạ cảnh, nói phá thì phá!

Giống như cắt đậu hũ vậy!

Nếu như gặp lại một Thần Huyền trung cảnh, hắn cũng là muốn thử xem, Lang Nguyệt Kiếm với Tuyệt Đối Sát Ý có thể giết Thần Huyền trung cảnh hay không?

- Hắc hắc!

Ôn Bình cảm thấy mình như đang phiêu, Thông Huyền cảnh giết Thần Huyền cảnh, lại còn không hài lòng.

Chợt mở ra Tàng giới của đối phương, Ôn Bình vui mừng:

- Gia hỏa này đủ giàu nha, là Thần Huyền hạ cảnh giàu nhất mà ta từng gặp!

Ba trăm viên bạch tinh!

Nhưng cũng chỉ có như thế chứ không có thứ gì khác, cũng đập tan ý nghĩ bán công pháp Huyền cấp của Ôn Bình. Vốn là hắn là dự định bán công pháp để lấy tiền mua Kim Lam Diệp, Mộc Tinh.

Làm như thế cũng là đỡ phải khiến Chiêm Đài Thanh Huyền gánh quá nhiều.

Ra ngõ nhỏ, Ôn Bình đi thẳng đến ngoài phường thị, từ ngõ sâu chậm rãi lẫn vào đám người chen ra ngoài.

Vừa đến cổng phường thị, ba người kia còn chưa có đến.

Trái lại một lão bản của cửa hàng sau khi trông thấy hắn, lập tức từ trong cửa hàng đi ra, bởi vì Ôn Bình có nói qua với lão bản của các cửa hàng, nếu có tin tức của Kim Lam Diệp có thể nói cho hắn biết.

Nhưng Ôn Bình thật ra cũng không ôm nhiều hi vọng.

Hắn cảm thấy hẳn là không có ai thân thiện như thế.

- Chàng trai, hai thứ ngươi muốn mua ta đều cho hỏi thăm rõ ràng, Phòng đấu giá Ất cấp ở phía cuối phường thị, buổi chiều sẽ có một buổi đấu giá. Vật phẩm trên danh sách đấu giá, vừa vặn có thứ ngươi muốn!

Từ trong cửa hàng chạy ra nói cho hắn biết tin tức chính là một lão giả sáu mươi tuổi.

Lão giả thấy Ôn Bình nhìn hắn, vội vàng giải thích:

- Đừng suy nghĩ nhiều... Phòng đấu giá kia là con ta mở!

- Ồ... Vậy cám ơn lão bản!

Hóa ra là nhà mình mở bán, khó trách lại nhiệt tình đến nói cho hắn biết như thế.

Bình Luận (0)
Comment