Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Hai người hứng thú trò chuyện, nhưng Kim chủ sự ngồi ở chủ vị lại không cao hứng nổi.
Nhìn hai tên tiểu nhân đắc chí kia, hắn trầm mặc.
Theo hắn biết, quan hệ giữa Hoàn Thành và Ôn Bình không cạn, hơn nữa còn là thế giao. Nhi tử Hoàn Thành lại đang tu hành ở Bất Hủ Tông. Chỉ với tầng quan hệ này, Ôn Bình hẳn sẽ đi Minh Kính hồ, hiện tại chỉ cần chờ tin tức.
Chỗ này cách Thương Ngô Thành khá gần, có thể nhận được tin tức trước tiên, cho nên hắn mới cố ý chạy đến đây.
Hôm nay đã là ngày thứ tư từ khi Hoàn Thành bị bắt.
Cũng nên có tin tức.
- Bịch! - Thứ gì đó rơi vào cửa sổ.
Kim chủ sự quay đầu lại, nhìn thấy là Chim cắt đưa thư, lập tức lộ ra vui vẻ, vội gõ thư ở móng vuốt nó xuống.
Mở ra xem, lúc này, Kim chủ sự trở nên nghiêm túc hơn.
- Rốt cục cũng có hành động, xem ra mấy ngày nay án binh bất động là đang chuẩn bị. - Trên thư có ghi, thám tử ẩn nấp bên ngoài thành thấy được từ trên đỉnh Bất Hủ Tông có Dực tộc đại yêu bay lên.
Lần này Minh Kính hồ sẽ vô cùng náo nhiệt.
Khô lâu - Thủ hộ giả phía sau Bất Hủ Tông thực lực có lẽ chỉ là Thần Huyền thượng cảnh. Ít nhất, lần trước, khi hắn chứng kiến nó giết Nam Cung Vấn Thiên, thực lực lộ ra không cao hơn như vậy.
- Đừng cao hứng nữa, coi như lần này thủ hộ giả của Bất Hủ Tông có chết đi, cũng không đến phiên các ngươi có thể trêu chọc. Hiện tại ta phải về Minh Kính hồ, hai người các ngươi nếu muốn tiếp tục ở đây tự cho là đúng, ỷ vào rượu mà nói năng hàm hồ, thì cứ ngồi đó đi. - Dứt lời, Kim chủ sự trực tiếp cất bước ra khỏi phòng.
Lúc này, tươi cười trên mặt hai người Mộ Dung Thanh cứng lại, vội vàng nhấp một hớp canh giải rượu, sau đó lặng lẽ theo sau.
...
Hai ngày sao.
Di Thiên đảo.
Một lão giả râu bạc trắng đứng trước chủ điện, ở nơi cao nhất - Lược Nguyệt sơn. Hắn nhìn chằm chằm về phía trước, dường như đang đợi cái gì đó xuất hiện. Đã bốn ngày trôi qua, hắn vẫn luôn đứng đây, không hề nhúc nhích.
Trong đôi mắt ưng của hắn chỉ thấy được hung tợn.
Một màn trước mắt khiến cư dân trên Di Thiên đảo cùng với đệ tử Di Thiên tông không khỏi nhao nhao nghị luận.
Bởi vì cảnh tượng này bọn họ chưa từng qua. Người đại biểu cho Di Thiên tông, cũng là người có chiến lực cao nhất Minh Kính hồ vì lẽ gì cứ luôn đứng bất động ở đó?
Những người đi ngang qua chủ điện không khỏi nghị luận:
- Đại trưởng lão làm sao vậy? Đã bốn ngày không nhúc nhích rồi.
Người vừa lên tiếng là một nữ hài tử. Câu hỏi của nàng lập tức được trưởng lão bên cạnh giải đáp.
Bởi vì nàng là đệ tử có thiên tư cao nhất Di Thiên tông hiện tại. Mặc dù không có dị mạch nhưng ở tuổi 25 đã hiếm có địch thủ ở Thông Huyền cảnh.
- Lý Tiêu, đại trưởng lão đang đợi một người.
- Đợi ai?
- Thiếu niên tông chủ của một vô tinh tông môn.
- Thiếu niên tông chủ của thế lực vô tinh? - Sư phụ của nàng đã đứng trên đỉnh Minh Kính hồ, sao lại phải chờ thiếu niên tông chủ của một thế lục vô tinh? - Trưởng lão, hẳn là người nọ có thiên phú hơn ta, muốn nhập tông?
- Không… Hắn ta giết trưởng lão Nam Cung Vấn Thiên cùng với bọn chấp sự Cát Hoa. Hiện tại thân nhân của hắn đang nằm trong tay đại trưởng lão. Người đang chờ hắn một mình đến đây, chấm dứt trò khôi hài này.
Kỳ thật, nếu như không phải nhận được tin tức bọn người Nam Cung Vấn Thiên toàn quân bị diệt, hắn thực không thể tin được Đông Hồ sẽ tồn tại kẻ mạnh như vậy.
Đông Hồ là vùng đất man di, nhỏ bé, chật hẹp. Cường giả đỉnh phong cũng chỉ mới là Thông Huyền thượng cảnh, còn không bằng một kẻ vô danh tiểu tốt trong tam tinh tông. Vậy mà nay nơi đó lại xuất hiện một vị Thần Huyền thượng cảnh, quả có chút quỷ dị.
Lý Tiêu đột nhiên giơ một ngón tay lên trời, chỉ về phía điểm đen, khó hiểu hỏi:
- Trưởng lão, kia là vật gì?
- Đại yêu.
Dứt lời, tất cả mọi người ngưng mắt nhìn về phía chủ điện, đại trưởng lão Liệp Khôi rốt cục cũng động.
- Vân Ưng?
Nhìn thấy đại yêu càng ngày càng đến gần, đám người lộ ra thần sắc khó hiểu.
Thế mà lại là một cái Thông Huyền Cảnh Vân Ưng.
Bất quá, ánh mắt của bọn họ lại khóa chặt người đang ngồi trên lưng Vân Ưng. Đó là thiếu niên cơ hồ nhỏ tuổi hơn tất cả những người có mặt tại đây.
- Rốt cuộc ngươi cũng đến! - Đại trưởng lão Liệp Khôi chấp tay sau lưng, ngạo nghễ mà đứng, híp mắt nhìn về phía thiếu niên, sau đó quay sang một vị Thần Huyền thượng cảnh. - Lão phu đợi ngươi suốt bốn ngày, còn tưởng rằng ngươi không đến.
- Vội tìm chết vậy sao? - Ôn Bình đứng trên Vân Ưng do Tần Sơn hóa thành, hờ hững lên tiếng. Đồng thời yêu cầu hệ thống điều tra tin tức người trước mặt.
Là Thần Huyền thượng cảnh Liệp Khôi, đại trưởng lão Di Thiên tông.
Trên Di Thiên đảo, tất cả Luyện Thể cảnh cùng Thông Huyền Cảnh đều nghe rõ mồn một những lời Ôn Bình vừa nói.
Nhìn người trên Vân Ưng, vẻ mặt bọn họ phát sinh biến hóa.
- Hắn là ai mà dám nói như vậy?
- Chỉ cưỡi Vân Ưng mà cũng dám làm càn, không biết sống chết.
Chỉ có Lý Tiêu, nhìn thấy một màn này, hắn có hơi kinh ngạc:
- Hắn thật sự đến một mình, quả nhiên không sợ chết mà.
Lúc này, đại trưởng lão Liệp Khôi lên nữa lên tiếng:
- Cho nên hôm nay ngươi không có ý định đón người trở về từ tay ta?
- Đợi ngươi chết, ta từ từ tìm! - Ôn Bình vừa nói xong, trên không trung đột nhiên lóe lên một bóng.
Người nọ trực tiếp mở ra song mạch môn, cùng với âm thanh chấn mạch, cấp tốc rơi xuống chủ điện. Đồng thời, trong quá trình rơi, cả người hắn hóa thành một khối cự thạch.
- Oanh!
Cự thạch nện xuống trước chủ điện, phát ra tiếng vang cực lớn, đồng thời đục ra một cái hố trên nền gạch.
Từ trong hố, Cơ Lương Bình bước ra.
- Lão thất phu, kinh hỉ không? - Cơ Lương Bình cười đắc ý, hai tay đột nhiên giơ lên, cùng với chấn mạch chi âm, thạch chùy khổng lồ kết thành hình sau lưng hắn, dài độ khoảng mười trượng, uy vũ đến cực điểm.
Từ xa nhìn lại tựa như một cái búa chuẩn bị đập nát Lược Nguyệt sơn.
Liệp Khôi lạnh lùng đứng đó, hỏi:
- Cơ Lương Bình, ngươi cũng muốn nhúng tay vào?
- Hắc hắc, thay trời hành đạo mà thông, không quen nhìn hành vì của ngươi. - Thần sắc Cơ Lương Bình chợt nghiêm lại, thạch chùy trong tay bay thẳng đến, trực tiếp nện xuống người đại trưởng lão Liệp Khôi.
- Rầm!
- Rầm!
Hai thanh âm chấn mạch truyền đến.
Liệp Khôi hai tay hóa thành trảo, trực tiếp chộp về phía thạch chùy trước mặt, đồng thời nộ quát một tiếng:
- Cơ Lương Bình, nếu ngươi đã muốn khai chiến cùng Di Thiên tông, vậy thì hôm nay không cần đi nữa.
- Rầm!
Thạch chùy khổng lồ trực tiếp nện vào trảo của Liệp Khôi.
Nó không rơi xuống mà bị chộp lấy, song phương giằng co.
- Lên!
Cơ Lương Bình nộ quát, tay còn lại nâng lên, tiếp tực ngưng tụ một thanh cự chùy.
Thanh thế mênh mông cuồn cuộn ập uống.
- Rầm!
Song chùy cùng lên, mạch khí quét ra bốn phía, khí lãng khiến cho Thông Huyền cảnh trong phạm vi ngàn mét không cánh nào nán lại.
Trận đối chiến này khiến cho những người xung quanh đứng từ xa quan sát không khỏi nhao nhao tặc lưỡi.
Quả là trận chiến đỉnh phong ở Minh Kính hồ nha.
Mà Ôn Bình vẫn như trước đứng trên lưng Vân Ưng, không xuất thủ. Hắn không ra tay, không có nghĩa là người của Di Thiên tông không để mắt đến hắn.
Một gã Thần Huyền trung cảnh cầm đầu, bên cạnh còn có ba Thân Huyền Huyền hạ cảnh tiến về phía Ôn Bình.
- Lôi tên kia xuống cho ta!
Một tiếng gầm vang vọng bốn phía, lúc này bốn Dực tộc đại yêu chở bọn họ lên không.