Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Địa điểm lịch lãm quả nhiên là Huyền Sắc hồ!
- Nhiệm vụ lịch lãm: Thanh danh tại ngoại 2!
- Siêu cấp tông môn không thể chỉ ở một chỗ chờ nổi tiếng xa gần, đi ra ngoài, thanh danh lan xa mới là con đường đúng đắn. Cũng như vậy, một siêu cấp tông môn, vũ lực không phải là thứ tốt nhất để dương danh, chính thức khiến người ta nhớ thương chính là có thứ độc nhất vô nhị - Tuyền Qua đồ.
- Nhiệm vụ mục tiêu: Thành công cải tạo một tấm Tam tuyền Tuyền Qua đồ, khiến cho ba chữ Bất Hủ tông theo đó mà khắc sâu trong đầu trăm vạn người.
- Phần thưởng nhiệm vụ: Giá trị danh vọng 5000, thăng cấp ngẫu nhiên một kiến trúc tông môn, mở ra Nhiệm vụ đại sảnh.
- Thời hạn: 30 ngày.
- Tam tuyền Tuyền Qua đồ, còn phải khiến trăm vạn người nhớ kỹ? - Ôn Bình đột nhiên cảm thấy có khi nào hệ thống đang chỉnh hắn hay không? Nhiệm vụ này có chỉ số khó khăn nhất từ trước đến nay, phải nói là độ khó bạo tạc mới đúng.
Nhị tuyền Tuyền Qua đồ… Đến nay Ôn Bình cũng chưa gặp qua bao nhiêu cái.
Hiện tại bảo hắn đi cải tạo Tam tuyền Tuyền Qua đồ?
Vấn đề lớn nhất là hắn lấy đâu ra Tam tuyền Tuyền Qua đồ?
- Kí chủ, phải có lòng tin với chính mình. Độ khó nhiệm vụ tăng cũng đại biểu cho phần thưởng phong phú. Năm ngàn điểm danh vọng đủ để vị trí tông chủ của Kí chủ tăng lên cấp hai, trong phạm vi tông môn, tăng phúc thực lực cũng được cải thiện đáng kể. Đồng thời, Nhiệm vụ đại sảnh có thể mang đến cho Kí chủ nhiều sự lựa chọn.
- Lựa chọn gì?
- Ngoài nhiệm vụ do hệ thống tuyên bố, Kí chủ còn có thể tự lựa chọn nhiệm vụ mà mình yêu thích để tiến hành.
- Cái này không tệ.
Mấy thứ như nhiệm vụ, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.
Như vậy xem ra, nhiệm vụ này tuy có hơi khó khăn một chút, nhưng ban thưởng khả quan nha.
Nhất là khi Nhiệm vụ đại sảnh xuất hiện, ngày sau nếu như không có bạch tinh thăng cấp Thính Vũ các, có thể điên cuồng tiếp nhận nhiệm vụ có phần thưởng ngẫu nhiên thăng cấp kiến trúc. Một lần không được thì hai lần… Dù sao nhiệm vụ vĩnh viễn sẽ không thiếu.
Chỉ hi vọng lúc đó hạn chế của hệ thống đừng có vũng hố quá là được.
Xác định mục tiêu, thoáng cái, Ôn Bình cảm thấy nhiệm vụ lần này cũng không có vấn đề gì lớn.
Thế nhưng, chuyến đi lần này hắn còn có một mục đích khác, đó chính là tìm kiếm phụ thân của mình. Thời hạn 30 ngày rất có thể không đủ. Dù sao Huyền Sắc hồ cũng không giống Đông Hồ, không thể dùng một ngày để phi chu chạy từ đầu đến cuối.
- Hệ thống, thời gian nhiệm vụ được tính từ khi nào?
- Lúc Kí chủ rời khỏi tông môn, tiến vào phạm vi Huyền Sắc hồ, 30 ngày sẽ bắt đầu đếm ngược.
- Tốt lắm. - Thời gian đi lại không tính, chuyện này khiến cho thời gian hoàn thành nhiệm vụ bỗng chốc trở nên đầy đủ hơn. - Đi quyết định đệ tử tháp tùng đã… Đi Huyền Sắc hồ, nếu như là Lâm Khả Vô, hẳn hắn sẽ thật cao hứng?
Người mà hắn yêu nhất đang ở Huyền Sắc hồ.
Kỳ thật, cả hai bọn họ giống nhau, đều có người yêu thương ở đó… Khác ở chỗ, một người là nữ nhân, còn một người là phụ thân.
- Tông chủ, đã gửi thư đi. - Lúc này, Bích Nguyệt Di quay lại, hai tay đã trống không.
- Ừm.
Ôn Bình gật đầu, rời khỏi Ký Túc Xá, lúc này hắn không có tâm trạng đến Kiến Mộc lâm.
Sau khi đi chủ điện thu xếp một ít y phục, Ôn Bình vào Thập tầng tháp, định dùng Mệnh hạch xoát một thanh Lang Nguyệt kiếm.
Đương nhiên, chuyện không được như nguyện.
Mệnh hạch không đong đưa.
Mặc kệ Ôn Bình có lay động cỡ nào, nó vẫn cứ trơ ra đó.
Cứ như vậy đến giữa trưa.
Mọi người như cũ tụ tập tại trù phòng dùng bữa, bất quá, còn chưa bắc đầu, Ôn Bình đã khiến cho bữa cơm này trở nên không tầm thường:
- Nhạc Nhạc, lấy cây đũa may mắn của ngươi ra. - Dương Nhạc Nhạc gọi chiếc đũa mà hắn thường xoay bằng cái tên này.
- Tông chủ!
Khóe miệng Dương Nhạc Nhạc lập tức giương lên, hắn biết rõ, thời điểm tông chủ muốn xoay đũa là đại biểu cho cái gì.
- Tông chủ, lần này đi đâu?
Bọn người Hoàn Sơn vội vàng hỏi thăm. Bọn họ đều chưa từng đi ra ngoài cũng tông chủ, nghe thấy mấy người được đi khoác lác thế giới bên ngoài có bao nhiêu phong quan, bọn họ cũng muốn đi nhìn thử, cũng muốn phong quang một lần.
- Huyền Sắc hồ.
- Huyền Sắc hồ? - Sắc mặt Chiêm Đài Thanh Huyền ngưng trọng.
Hoài Diệp bên cạnh vội hỏi:
- Thanh Huyền trưởng lão, Huyền Sắc hồ có vấn đề gì à?
Hoài Diệp chưa từng nghe nghĩa vụ nói về Huyền Sắc hồ, chỗ ấy so với Minh Kinh hồ mới chân chính là thế giới bao la bát ngát.
- Vấn đề thì không có… Chỉ là không ngờ tông chủ lại đi xa như vậy. Huyền Sắc hồ cách chúng ta gần mười vạn dặm, muốn đến, cho dù là Thần Huyền thượng cảnh đại yêu cũng phải mất hơn nửa tháng.
Chiêm Đài Thanh Huyền dứt lời, Ôn Bình liền nói:
- Xoay đi!
- Ngay đây! - Dương Nhạc Nhạc xoắn tay áo, bày ra vẻ trịnh trọng.
Xoay đũa.
Buông tay.
Chiếc đũa xoay tròn trên bàn, từ nhanh đến chậm.
- Là ta… Là ta! - Đầu đũa chỉ về phía La Mịch, hắn vui mừng nhảy dựng lên, cười đến không ngậm miệng lại được.
Mọi người không để ý đến hắn, bảo Dương Nhạc Nhạc tiếp tục xoay.
Lần thứ hai chỉ về phía Dương Hề.
- Ta sao?
Dương Hề không điên cuồng như La Mịch, bất quá vẫn có hơi kinh ngạc.
Dương Nhạc Nhạc thò tay muốn sờ đầu Dương Hề:
- Nha đầu này, không là ngươi thì là ai.
Bất quá, vừa đưa tay ra, đã bị Triệu Tinh trừng trở về.
- Xoay… Tiếp tục xoay. - Dương Nhạc Nhạc xấu hổ cười, vội vàng nói lãng sang chuyện khác.
Lần thứ ba, đầu đũa chỉ về phía… Lâm Khả Vô.
- Tại sao lại là Lâm Khả Vô sư đệ?
- Đây là lần thứ 2 rồi nha.
Bọn người Dương Nhạc Nhạc lập tức xụ mặt xuống.
Mà Lâm Khả Vô cũng mất hứng, ấp a ấp úng nói:
- Ta… Ta phải đi… Huyền Sắc hồ ư… Sao lại là ta… Ta còn chưa chuẩn bị tốt… Ta phải đi gặp nàng thế nào?
Nghe thấy lời hắn nói, Ôn Bình bật cười.
Quả nhiên, dại nhất chính là nam nhân si tình.
- Hi vọng lúc gặp lại Uyển Ngôn, hắn không bị tổn thương. - Theo Ôn Bình thấy, lúc trước, Uyên Ngôn kia là đang lừa Lâm Khả Vô.
Nói qua loa như vậy sao có thể là thật?
Lần này đi, vạn nhất Uyển Ngôn đã ở bên người khác, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Ôn Bình giơ tay ngăn mọi người nghị luận:
- Là ba người các ngươi. Hôm nay thu xếp một chút, giờ Tý chúng ta xuất phát… Thanh Huyền trưởng lão, chuyện ở tông môn xin nhờ vào ngươi. Chuyến này ta đi có thể sẽ khá lâu. Phong Chi cốc, Niết Bàn ốc, Ngàn Bậc thềm tạm thời đóng cửa, những thứ khác có thể sử dụng bình thường.
- Tông chủ, chuyến này ngươi định đi bao lâu? - Nghe được Phong Chi cốc cùng Niết Bàn ốc phải đóng cửa, Chiêm Đài Thanh Huyền có hơi mất mát.
Ôn Bình đáp:
- Ngắn thì một tháng, dài thì một tháng rưỡi. Trong khoảng thời gian này, nếu không có việc gì thì đừng hạ sơn.
- Đã rõ.
Bọn người Chiêm Đài Thanh Huyền gật đầu.
Ôn Bình lại nhắc nhở một câu:
- Đợi Triệu khách khanh xuất quan, nói với nàng đừng làm trái quy củ tông môn, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Bên ngoài Ôn Bình không lo.
Thế nhưng nếu ở trong loạn thì quả thực có chút đáng sợ.
Lại nói tiếp, tiểu di của hắn cũng đã hơn trăm tuổi, vì cái gì tâm tính vẫn là tiểu cô nương 20 vậy?
Ôn Bình quay sang nhìn ba người Lâm Khả Vô, nói:
- Ba người các ngươi nhanh chóng ăn cơm, sau đó đi chuẩn bị đồ đạc một chút. Thế giới bên ngoài không nhàn nhã, an toàn như trong tông đâu.
- Đã biết!
Ba người Lâm Khả Vô vội vàng gật đầu.
- Cứ vậy đi, giờ Tý xuất phát.
Dứt lời, Ôn Bình cũng không có tâm trạng ăn cơm, rời khỏi trù phòng, chuẩn bị đi lấy một ít Kiến Mộc diệp.
Thứ này dùng để trừ độc so với Xì Gà Sinh Mệnh còn tốt hơn.