Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 417 - 【Vip】 Người Bên Cạnh Tuyền Qua Thần Tượng Đều Bất Ổn Vậy Sao?

【VIP】 Người Bên Cạnh Tuyền Qua Thần Tượng Đều Bất Ổn Vậy Sao? 【VIP】 Người Bên Cạnh Tuyền Qua Thần Tượng Đều Bất Ổn Vậy Sao?

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Hải Long sơn.

Cạnh vách núi tựa như Long đầu, thác nước cao gần trăm trượng ào ào trút xuống, mang đến cho đảo nhỏ tĩnh lặng một chút ồn ào vui tai. Phía dưới thác có một tiểu ốc.

Tiểu ốc xây dựa vào vách núi, mang chút hơi thở của nhà nông.

Nếu không phải cỏ cây trước cổng tan ra linh khí, hiển lộ bất phàm, nếu không phải cạnh khung của có một nữ tử bất quá chỉ mười tám trăng tròn đang ngồi vuốt ve hai viên Ám Dạ Thạch trị giá trăm viên bạch tinh... Sẽ không ai liếc mắt nhìn tiểu ốc này vài lần, và cũng chẳng ai gắn nó với hai chữ “bất phàm”.

Dưới ánh nắng ôn hòa, hai viên Ám Dạ trong tay nữ tử lộ ra bề mặt nhẵn nhụi, bất quá, chỉ cần là ánh sáng chiếu vào sẽ bị nó thôn phệ hoàn toàn.

Cho nên dù bề mặt có nhẵn nhụi tới đâu chăng nữa thì cũng không cách nào lóe lên một tia phản quang.

- A Hương, khách nhân tới.

Lúc này, ở góc căn phòng, một phụ nhân đang khom người, đầu hơi cúi xuống, bỗng nhiên mở miệng.

Nữ tữ ngừng mân mê Ám Dạ Thạch, nhướng mày, lên tiếng trả lời:

- Sư phụ, Tiểu Vọng ở dưới núi, có nó đó.

Hiển nhiên, đối với vị khách đột ngột ghét thăm này, nàng có hơi khó chịu.

Bất quá, cũng không biết là do nàng chán ghét người sống, hay là vi không thích bị người khác cắt ngang thú vui của mình.

- Tạc Xỉ là Yêu tộc, trời sinh tính khí nóng nảy, còn không mau xuống xem một chút. - Tiếng quở trách của phụ nhân vang lên, khiến cho nữ tử gọi là A Hương vội vàng thu hồi Ám Dạ Thạch trong tay.

Khi nàng bước ra khỏi phòng.

Môi dẩu lên, vừa đi vừa lầm bầm làu bàu.

- Nóng tính không phải rất tốt sao?"

- Không có việc gì lại chạy tới đây tìm sư phụ, bọn họ không cảm thấy phiền nhưng ta phiền muốn chết đi được.

- Tiểu Vọng phát cáu mới tốt, để bọn họ biết, Hải Long sơn không phải nơi mà ai cũng có thể tới được.

Nàng càu nhàu mãi cho đến khi xuống núi, lúc này, đoàn người Ôn Bình vốn đứng trên bờ cát đã men theo tiểu đạo tiến vào rừng.

Tạc Xỉ lập tức vung vẩy Lang Nha Bổng, nhe răng trợn mắt căm tức nhìn Ôn Bình, ngay lúc đó, Ôn Bình cảm thấy thiên địa quanh mình bỗng nhiên có chút biến hóa.

Lá cây vốn mỏng manh lại trĩu nặng xuống, thân cây cũng tựa như ông lão còng lưng.

Tất cả mọi thứ chung quanh dường như trở nên nặng nề.

- Chuyện gì xảy ra?

Cảm thấy bả vai trở nên nặng trĩu, Uyển Ngôn giật mình.

Lâm Khả Vô vội vàng tiến lên đỡ.

Ầm!

Ầm!

Tạc Xỉ thuận thế vung Lang Nha Bổng nện xuống đất, Lang Nha Bổng thoạt nhìn chỉ có mấy chục cân, hiện tại lại giống như là cự chùy nặng mấy trăm cân, nện xuống đất phát ra âm thanh vang dội.

- Vậy mà có được trọng lực.

Ôn Bình thử di chuyển thân thể, trọng áp hẳn là gấp ba lần.

Bằng vào điểm này đã có thể khiến cho một tu sĩ Thần Huyền hạ cảnh không cách nào phát huy thực lực vốn có, bởi vì ở đây, trên lý luận thì bất cứ ai bước đi cũng rất khó khăn.

Nhưng mà, Tạc Xỉ lại không bị ảnh hưởng.

Ngược lại, lực lượng của nó lại tăng lên mấy lần.

- Cáp Cáp. - Sau khi đã quen với áp lực hiện tại, Ôn Bình lập tức cất bước đi về phía trước, giống với hắn, ba người Lâm Khả Vô cũng không bị ảnh hưởng.

So với Trọng Lực trường...

Thì Trọng Lực trường mà Tạc Xỉ này tạo ra... chẳng khác nào “dân chơi không sợ mưa rơi” gặp “dân chơi thứ thiệt”.

Nghe lệnh Ôn Bình, chó săn lập tức duỗi chân đập mạnh về phía Tạc Xỉ, trong mắt lóe lên lam sắc hỏa diễm.

- Gào!

Tạc Xỉ vốn còn đang kinh ngạc khi trông thấy bọn người Ôn Bình không bị ảnh hưởng gì, chợt nhìn thấy ánh mắt của chó săn, mặt thú nháy mắt ngưng trọng.

- Gâu gâu!

Chó săn sủa hai tiếng.

Ôn Bình vậy mà lại nghe hiểu, chó săn đang cảnh cáo Tạc Xỉ.

Bị cho săn cảnh cáo, Tạc Xỉ vội vàng thu lại Trọng Lực trường, bởi vì nó có thực lực Thần Huyền hạ cảnh, còn chó săn lại có được khí tức của Trấn Nhạc cảnh cùng hơi thở Địa Ngục.

Ôn Bình lộc cộc bước tới trước:

- Phóng thích Trọng Lực trường, áp chế thực lực đối phương xuống chỉ còn hai ba thành, gia tăng lực lượng của mình lên gấp bội, thậm chí gấp nhiều lần. Thiên phú vô địch của yêu vật này trong cùng cảnh lại càng thêm đáng sợ. Quả nhiên, năng lực của Tạc Xỉ không hề đơn giản. So với năng lực phóng thích sương mù ngăn cản mạch khí của Hắc Trạch, tuy cách thức khác nhau nhưng hiệu quả lại giống nhau đến vi diệu. - Quả nhiên là thế giới rộng lớn, không yêu nào không có.

Lúc bọn họ tiến lên phía trước được một khoảng, cách Tạc Xỉ chưa tới mười bước, biến cố dường như phát sinh.

- Tiểu Vọng, không được vô lễ!

Đúng lúc này, trong rừng vọng lại một thanh âm.

Nhưng thanh âm này là do con người phát ra, đi ra cũng là một người.

Đó là một nữ tử trẻ tuổi, dáng người uyển chuyển, mặc một thân đạm phấn sắc y phục, quả là một tiểu mỹ nhân.

Có điều cảnh giới chỉ mới là Thông Huyền hạ cảnh, không tính là cao.

Với cấp bậc của Tam tuyền Tuyền Qua thần tượng thì Thông Huyền trông có vẻ hơi... Tầm thường.

Khi nữ tử bước ra, trông thấy có mấy cái hố tạo ra từ Lang Nha Bổng, nàng rất không kiên nhẫn mở miệng:

- Các ngươi chạy loạn làm gì, không thấy có đại yêu đang ở đây trông coi sao?

Nói xong, lại lạnh lùng liếc nhìn bọn người Ôn Bình.

- Muốn gặp sư phụ thì đi theo ta, không rõ trong đầu nghĩ gì, Tạc Xỉ cũng không nhận ra sao? Hắn giận dữ, phóng thích áp lực, ngươi chạy cũng chạy không thoát. - Vừa đi tới trước, nữ tử vừa lẩm bẩm.

May mà nàng tới kịp lúc.

Chậm một chút, bọn họ sẽ chọc giận Tạc Xỉ.

Đến lúc đó, Tạc Xỉ tẩn cho một chùy thì...

Ôn Bình đến giờ vẫn không hiểu tại sao nữ tử trước mắt lại cáu kỉnh như thế, tiện tay xuất ra một thứ từ trong Tàng giới:

- Đây là tín vật mà Tử Nhiên đại sư cho ta, nàng bảo ta tới đây gặp nàng.

- Vậy cũng không thể chạy loạn. Các ngươi nguyên một đám Luyện Thể cảnh, Thông Huyền cảnh, lỡ như Tạc Xỉ nổi giận thì tất cả đều trốn không thoát. - Nữ tử nhìn cũng không nhìn mà trả lời ngay.

Có điều nói xong, nàng lại lộ vẻ kinh ngạc.

Sư phụ vậy mà lại viết thư mời người tới Hải Long sơn.

Thật không thể tưởng tượng nổi!

- Tiểu Vọng, tiếp tục trông coi. - Sau khi căn dặn Tạc Xỉ một câu, nữ tử dẫn đám người đi tới phía thác nước.

Lâm Khả Vô ở sau lưng Ôn Bình lắc đầu cười một tiếng:

- Người kia là ai vậy chứ? Thông Huyền hạ cảnh mà tưởng mình oai lắm không bằng.

- Ờ!

Dương Hề hoàn toàn không cho đối phương sắc mặt tốt.

Rất hiển nhiên, nàng một không nợ nàng ta, hai không... Nói chung là không cần phải xem sắc mặt nàng ta.

- Ta ra oai? Tùy các ngươi thích nghĩ gì thì nghĩ, nếu như ra oai, Bách Niệm Hương ta liền lộ ra sự thật là ta 18 tuổi đã đạt tới Thông Huyền hạ cảnh, mà không phải đi xuống cứu các ngươi khỏi tay Tạc Xỉ. - Dứt lời, Bách Niệm Hương lắc đầu, thầm cười khổ.

Thầm nghĩ: Đám người này thật không biết tốt xấu.

Mình cứu bọn họ, không nói cảm ơn thì cũng thôi đi.

Lại còn nghĩ mình ra oai!

Lại nói, đây là Hải Long sơn, các ngươi có thể lên bờ là sư phụ ban ân cho các ngươi, còn muốn thế nào nữa?

Thiên Địa hồ, 108 hồ, có bao nhiêu đại nhân vật tứ tinh thế lực muốn gặp sư phụ.

Chẳng lẽ ai nàng cũng phải niềm nở tiếp đón sao?

Bấy giờ, Ôn Bình không biết suy nghĩ trong lòng Bách Niệm Hương, bất quá thấy nàng thay đổi sắc mặt, hắn chỉ mỉm cười, đang định cắt ngang tật xấu hay thích lầm bầm của nàng thì nghe thấy tiểu cô nương kia lên tiếng.

- Đừng tưởng các ngươi quen sư phụ thì muốn đi đâu cũng được... Tạc Xỉ không phải là người, tới lúc đó lục thân không nhận... - Nói xong, nàng bỗng nhiên đoạt bức thư trong tay Ôn Bình.

- Gâu! - Chó săn tức giận sủa một tiếng.

Ác Linh kỵ sĩ cũng chạy tới kề tai nói nhỏ với Ôn Bình rằng nó muốn... Đánh mông tiểu cô nương kia.

Bình Luận (0)
Comment