Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Sao vậy?
Uyển Ngôn thấp giọng hỏi thăm Lâm Khả Vô.
Lâm Khả Vô trả lời:
- Hiện tại Chiêm Đài trưởng lão là người cách đỉnh Ngàn Bậc Thềm gần nhất, chỉ cần trèo lên tới đỉnh, Chiêm Đài trưởng lão có thể thu được tiên thiên dị mạch thuộc tính Hỏa!
- Cái này...
Lên đỉnh sẽ có được tiên thiên dị mạch.
Đây là...
Tiên thiên dị mạch mà cũng có thể cho?
Chưa từng nghe nói qua.
- Đây là vật do tiền bối ở đứng sau tông chủ lưu lại, hẳn là muốn để giúp cho tất cả mọi người trong tông môn có được dị mạch, phải rồi, Uyển Ngôn, ngươi cũng có thể đi. - Lâm Khả Vô đưa kim tệ cho Uyển Ngôn.
- Nó có khó không?
- Nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản. Tóm lại, nó giúp chúng ta luyện tâm, ngươi xem tông chủ, mặc kệ phát sinh chuyện gì hắn cũng có thể thản nhiên, đây chính là kết quả sau khi luyện tâm ở Ngàn Bậc Thềm.
Trong lúc hai người xì xầm, Ôn Bình đã mở ra Ngàn Bậc Thềm hình thức Địa Ngục.
- Lan thúc, ngươi cũng đi đi.
Biết Lan Bằng không có đồng nào trong người, Ôn Bình dứt khoát cho hắn kim tệ tham gia Ngàn Bậc Thềm.
Lan Bằng vì phụ mẫu hắn mà chịu khổ lâu như thế, hắn thân là nhi tử không thể không thay phụ thân trả ơn Lan Bằng.
- Ôn Bình, quả thật có thể thu được dị mạch thuộc tính Hỏa?
- Đương nhiên.
Đáp lại một câu, sau đó, Ôn Bình dẫn đầu đi về phía Ngàn Bậc Thềm.
Bọn người Lan Bằng theo sát phía sau, thật ra hắn rất muốn hỏi vì sao tông môn lại biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy, thế nhưng hắn cảm thấy Ôn Bình chắc chắn sẽ không nói.
Bất kể như thế nào, có thể thấy được Ôn Bình của ngày hôm nay.
Người làm thúc thúc như hắn rất cao hứng.
Hiện tại Bất Hủ tông so với trước kia cường đại hơn nhiều.
Ví dụ bọn người Tần Sơn hay Lâm Khả Vô, lúc trước, ngay cả tư cách gặp bọn họ cũng không có, vậy mà giờ đây bọn họ lại chủ động tới kết bạn với hắn.
Tất cả mọi thứ đều là vì hắn là thúc thúc của Ôn Bình.
- Thật tốt. - Cảm thán một câu, sau đó Lan Bằng bắt đầu quét mắt nhìn chung quanh.
...
Sau khi mở ra ngàn bậc thềm, Ôn Bình thu lợi nhuận tháng này vào túi, kế đó một mình đi đến Dược sơn.
Vừa đến nơi liền thấy Xích Mục Cự Viên cùng bọn Linh Doãn cũng ở đó, thoạt nhìn có vẻ như trong một tháng này, quan hệ giữa bọn họ cùng với đám Triệu Tinh các nàng cũng không tệ lắm.
- Ôn tông chủ.
Thấy Ôn Bình đến, bọn họ lập tức đứng dậy đón.
Ôn Bình cũng không dông dài, giao hạt giống cho Triệu Doanh, rồi lại giao giống cây mới cho Xích Mục Cự Viên.
Liếc nhìn Linh Doãn một hồi, Ôn Bình cảm thấy lúc này hắn là nên thả nàng đi.
Hiện tại trồng Kiến Mộc không còn yêu cầu tốc độ, lưu nàng lại cũng không có tác dụng gì.
- Xích Mục, đợi lát nữa ngươi đưa Linh Doãn xuống núi.
Xích Mục Cự Viên có chút mất mát, gật đầu, bởi vì thoáng chốc thiếu đi một kẻ giúp hắn trồng cây.
Nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Linh Doãn dường như có hơi thất hồn lạc phách, cho đến khi Hắc Trạch đẩy nàng, nàng mới phản ứng lại.
Xem bộ dạng này… Coi bộ là không muốn rời đi.
- Ôn tông chủ, ta có thể tiếp tục lưu lại Bất Hủ tông trồng cây không? - Ninh vi phượng vĩ, bất tố kê đầu (1), trong đoạn thời gian này nàng xem như hiểu rõ.
(1) Thà làm đuôi phượng còn hơn đầu gà.
Đi lần này, chẳng lẽ lại trở về tiếp tục làm trưởng lão Thông Huyền cảnh của nàng?
Bất Hủ tông chính là thế lực có thể tiêu diệt tam tinh thế lực mà không tốn bao nhiêu công sức.
Lưu lại đây, dù là cũng chỉ là trồng cây, tương lai cũng có cơ hội.
Gần mực thì đen gần son thì đỏ, điểm này nàng cũng biết… Đặc biệt là Bất Hủ tông ít người, cơ hội tự nhiên cũng nhiều.
- Muốn lưu lại?
- Ừm ừ. - Linh Doãn vội gật đầu.
- Vậy ngươi cứ tiếp tục đi theo Xích Mục trồng loại cây này đi, lúc nào gieo hạt xong, ngươi lại gia nhập Bất Hủ tông. - Nói xong, Ôn Bình quay người đi xuống núi.
- Đa tạ Ôn tông chủ.
Linh Doãn vui mừng.
Ôn Bình liếc nhìn nàng, lúc này đây, trong mắt nàng đã không còn phàn nàn, ai oán nữa, chỉ có chờ mong cùng hi vọng.
Lại nhìn sang Xích Mục Cự Viên, thật ra cũng giống vậy.
...
Trong lúc Ôn Bình vào Kiến Mộc lâm tu hành, Ngàn Bậc Thềm hiện rất náo nhiệt.
Lần thứ nhất Lan Bằng cùng Uyển Ngôn đặt chân lên Ngàn Bậc Thềm, nhìn thấy xung quanh là huyết sắc, vốn là thế giới rất bình thường lại ngùn ngụt liệt diễm, khiến cả hai giật nảy mình. Ngẩng đầu nhìn trưởng lão cùng đồng môn trên sườn núi, đỉnh núi, hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu, bọn họ không e ngại xích hồng sắc liệt diễm đang thiêu đốt kia sao?
Lâm Khả Vô thấy vậy liền nói:
- Lan Bằng tiền bối, không sao đâu, loại hỏa diễm này sẽ không tổn thương thân thể.
Bởi vì Ôn Bình gọi Lan Bằng là Lan thúc.
Lâm Khả Vô chỉ có thể gọi một người thực lực không bằng mình như Lan Bằng là Lan Bằng tiền bối.
Nếu như hắn cũng gọi là Lan thúc, vậy cũng quá không biết bối phận rồi.
- Vậy nó?
- Nó luyện tâm, mỗi một bậc thang đều sẽ kiến tạo cho ngươi một loại tâm cảnh cùng cảm xúc, đi lên, thậm chí khả năng khiến ngươi hãm nhập trong một ảo giác, lặp đi lặp lại dày vò bởi thất tình lục dục... Cuối cùng đăng đỉnh. - Khi nói tới đây, chợt nghe được sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân, ba người Lâm Khả Vô thuận thế quay đầu.
- Triệu khách khanh.
Lâm Khả Vô vội vàng khom người.
Uyển Ngôn, Lan Bằng ngẩng đầu nhìn người tới một cái, cũng theo đó khom mình hành lễ.
Long Kha liếc mắt nhìn ba người Lâm Khả Vô, đối với hai gương mặt lạ lẫm mới xuất hiện, nàng tuyệt không quan tâm, chỉ hơi gật đầu rồi đi thẳng lên bậc thang.
Hai người Lan Bằng nhìn một màn trước mắt, không khỏi cảm thấy cổ quái.
Bởi vì ở Bất Hủ tông, ai cũng đều thân thiện, ngay cả trưởng lão, thật ra ở trước mặt bọn hắn cũng không quá kiêu ngạo.
Thế nhưng vị Triệu khách khanh này chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi mặt lạnh rời đi.
Lan Bằng hỏi:
- Khả Vô, vị này là?
Lâm Khả Vô trả lời:
- Vị này là Trấn Nhạc thượng cảnh Triệu khách khanh.
- Trấn Nhạc thượng cảnh!
Lan Bằng một thoáng ngây dại.
Uyển Ngôn cũng là như thế.
Cái này cũng quá kinh người đi.
Trấn Nhạc thượng cảnh, loại nhân vật này cơ hồ là cường giả đỉnh phong tại Thiên Địa hồ, vậy mà là khách khanh của Bất Hủ tông.
Nghe thấy ba người nói chuyện, Long Kha coi như vào tai này ra tay kia, không khỏi thầm cười khổ, cũng chỉ có những đệ tử cùng trưởng lão này mới thật sự kính sợ Trấn Nhạc thượng cảnh như nàng.
Ôn Bình, chất tử nhà mình vĩnh viễn là “lão tử mặc kệ ngươi”.
Thái độ kia thật đúng là không phải giả vờ.
Mấy ngày này, nàng nhìn thấy chỉ 500 kim tệ là có thể tiến vào Khu ký túc xá học tập mạch thuật khu động kiếm bay lên, còn có các loại kiến trúc khác, đệ tử cũng chỉ cần kim tệ là có thể tiến vào, nhưng một khách khanh như nàng lại chỉ có thể nhìn.
Càng xâm nhập, tìm hiểu sâu về Bất Hủ tông, biết rõ sự bất phàm của nó, lòng nàng càng là bách trảo nạo tâm (2), rất muốn học tập những thứ mà Bất Hủ tông truyền thụ cho đệ tử cùng trưởng lão.
(2) Có hàng trăm cái móng cào tim.
Và muốn kiếm một thanh kiếm!
Giống như thanh Trảm Long Kiếm ở trong tay tên Hoàn Thành kia!
Thanh kiếm đó là thanh kiếm có tính chất tốt nhất nàng từng thấy, nhưng không ngờ chỉ cần xem kịch là đạt được, tốn có mấy trăm kim tệ mà thôi!
Cho nên, nhìn thấy ăn không được.
Khiến nàng rất tức giận.
Mấy ngày nay nàng dứt khoát không trở về tông môn.
- Ủa?
Đi được một khoảng, nàng cảm thấy có hơi nghi hoặc.
Vì sao những người này đều bò lên thềm đá vậy chứ?
Đang nghi hoặc, chợt nhìn thấy Chiêm Đài Thanh Huyền bước lên tầng cao nhất của Ngàn Bậc Thềm.
Cứ như thế, chỉ một bước, hỏa diễm bỗng nhiên xuất hiện bất ngờ, rót vào trong thân thể nàng.
Cũng chính vào thời khắc này, một cái xích hồng sắc mạch môn theo đó mở ra!