Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ôn Bình không đáp, lúc đi đến trước chủ điện, hắn dứt khoát đứng tựa bên cạnh Thạch Hổ lẳng lặng nghe.
Long Kha nhìn Ôn Bình bằng đôi mắt vô cùng chân thành, tiếp tục nói:
- Tin tưởng ta, bây giờ ngươi cần người có thực lực như ta trợ giúp, có lẽ đến đường cùng, ngươi có thể trốn trong những… kiến trúc kia, người Bách Tông Liên Minh không thể đánh vào được. Nhưng trốn chắc chắn không phải phương pháp giải quyết vấn đề... Biện pháp thật sự đang bày ra trước mặt ngươi.
Dứt lời, thấy Ôn Bình không có phản ứng, trong đầu Long Kha lóe lên linh quang.
Đúng vậy, nàng là Trấn Nhạc thượng cảnh, hẳn là Ôn Bình cầu nàng mới phải đạo.
Sao nàng… Hình như lại đi cầu hắn vậy.
- Đương nhiên, ngươi cũng có thể xem nhẹ đề nghị của ta, bất quá nói thật, ở cái nơi nhỏ bé như Huyền Sắc hồ, quá lắm cũng chỉ đến Trấn Nhạc trung cảnh, ta giết bọn họ chẳng khác nào giết gà. Dù cho bọn họ có vận khí tốt, triệu tập được một lão gia hỏa, ta cũng có thể giết chết hắn. - Lúc này đây, Long Kha đang chơi lạt mềm buộc chặt.
Bởi vì nàng phát hiện Ôn Bình nghe không vô đề nghị của người khác, biện pháp tốt nhất chính là chỉ rõ vấn đề, để hắn tự suy nghĩ, tự cân nhắc.
Lúc đó, mục đích của nàng có thể sẽ đạt được.
Lại nói, nàng còn không có tiên thiên dị mạch đây này.
Nếu như có thể làm ra một cái, vậy thì càng thêm thoải mái.
- Ôn tông chủ, tự ngươi cân nhắc đi, ta sẽ tu luyện trong Chủ Điện, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tới tìm ta. - Nói xong, Long Kha đã thật sự khôi phục khí chất cao ngạo, lạnh lùng mà Trấn Nhạc thượng cảnh nên có, nhấc chân đi đi vào trong Chủ Điện.
Theo lẽ thường, những lúc thế này, nhất định sẽ có người gọi lại.
Đây là kinh nghiệm tích lũy suốt vài thập niên nàng du ngoạn bốn phương mà có được.
Không có ngoại lệ, trừ phi...
Đạp đạp.
Tiếng bước chân Ôn Bình rời đi vọng đến.
Long Kha đờ ra, lập tức quay đầu lại, thấy Ôn Bình vậy mà đã rời khỏi Chủ Điện, đi về phía bên kia quảng trường. Chó săn Cáp Cáp chạy tới, hắn thản nhiên sờ đầu Cáp Cáp, cứ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn nói:
- Tối nay ta chuẩn bị cho ngươi một con heo sữa quay, lúc ở Huyền Sắc hồ biểu hiện không tệ.
Gâu Gâu!
Chó săn sủa vang hai tiếng, tỏ vẻ vui sướng.
- Tiểu tử này.
Long Kha hoàn toàn bó tay với cháu trai nhà mình rồi.
Vậy mà không trúng chiêu của nàng.
Xem ra, chỉ có thể đợi tình thế nguy cấp mới có thể nói được hắn rồi.
Không để tâm ý kiến của người khác, điểm này quả thật giống với tỷ tỷ.
Tỷ ấy cũng chưa bao giờ nghe lời nàng, cho nên hôm nay mới náo thành cục diện khó xử như vậy. Trong thân thể Ôn Bình rõ ràng là huyết mạch cao quý của Long gia, vậy mà chỉ có thể trốn cả đời ở một góc hẻo lánh trong Thiên Địa hồ.
...
Đảo mắt đã qua một đêm.
Cách thời điểm nhiệm vụ đại sảnh xây dựng xong còn một tiếng đồng hồ, buổi trưa, Ôn Bình đi vào khu Ký Túc Xá, cho hai Điện Thủ ăn.
Thủy đàm uốn lượn quanh khu Ký Túc Xá không có gì khác thường, vẫn yên ả như vậy, sâu thẳm, liếc mắt không nhìn thấy đáy. Lúc này, hai tiểu gia hỏa đang nằm sải dài trên mép nước, chính là chỗ mà mọi người thích tụ tập tu hành Ngự Kiếm thuật nhất. Liếc mắt nhìn sang, hình ảnh rất hài hòa, hai điện thủ còn lộ ra vài phần nhu thuận đáng yêu.
- Tông chủ!
- Tông chủ!
Thấy Ôn Bình đến, mọi người vội vàng đứng dậy.
Ôn Bình lập tức khoát tay, nói:
- Tiếp tục tu luyện đi, ta tới cho hai tiểu gia hỏa này ăn thôi.
Nói xong, Ôn Bình lấy ra mấy miếng Hỏa Linh tinh, huơ huơ, còn chưa nói ăn cơm, hai tiểu gia hỏa đã bò về phía hắn, trong miệng còn phát ra âm thanh “A..uây…”.
Có lẽ vì còn nhỏ tuổi, cho nên thanh âm của chúng lập tức hấp dẫn bọn Dương Nhạc Nhạc chạy tới.
Dù sao cũng đều là tiểu hài tử, sức hấp dẫn của tiểu động vật đối với bọn họ quả nhiên đáng sợ.
- Thật đáng yêu!
- Tông chủ, hai bọn chúng có tên không?
Trong lúc Triệu Tinh cùng Hoài Diệp hỏi, Ôn Bình đã ném xong hai khối Hỏa Tinh linh, sau đó trầm mặc.
Đúng vậy, không phải hắn xem hai điện thủ là thủ hạ mà nuôi dưỡng sao? Nên cho bọn chúng một cái tên.
Chỉ có điều nên đặt cho hai tiểu gia hỏa nhu thuận, đáng yêu này tên gì nhỉ?
- Tông chủ, hay gọi là Đại Khả. - Hoài Diệp nghịch ngợm đặt tên cho hai điện thủ.
Bất quá, mọi người lại lắc đầu phản đối.
Ôn Bình ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Nhìn bộ dạng hai ngươi, đúng là rất nghe lời, không bằng gọi Đại Quai, Tiểu Quai đi.
Đương nhiên, trong này cũng mang theo một tia hi vọng.
Hi vọng hai tiểu gia hỏa này ngày sau chớ có gây chuyện.
- Đại Quai, Tiểu Quai.
- Đó là Đại Quai nha.
Đám người Dương Nhạc Nhạc bắt đầu thảo luận.
Đúng lúc này, Ôn Bình quay phắt lại, nhìn thấy đầm nước đột nhiên gợn sóng... Đây là lần đầu tiên Giao Long không trồi lên mặt nước lại tạo sóng.
Hoàn toàn trái ngược với thái độ bình tĩnh mọi ngày.
Thanh âm hệ thống vang lên ngay tức thì.
- Kí chủ, Giao Long nói có thể mang hai tiểu gia hỏa này đi không?
- Hử?
Giao Long vậy mà lại giao tiếp với hắn?
Chỉ có điều mở miệng lại yêu cầu như vậy... Là vì cái gì?
Ôn Bình lắc đầu:
- Mang chúng đi thì ta dưỡng ở đâu đây, nói với Giao Long, bảo nó hảo hảo ở cùng Đại Quai, Tiểu Quai, về sau làm bằng hữu.
- Nó nói sợ là không được.... Đêm qua, hai tiểu gia hỏa này thắt long tu của nó.
- Hả?
Ôn Bình không khỏi bước đến gần mép hồ, nhìn xuống.
Lại nói, từ sau khi Niết Bàn có được Kim Bốc nhãn, không chỉ có thể nhìn thấy khiếm khuyết trong công pháp tu luyện của người khác, hắn còn có thể nhìn thấy rất xa.
Kim mâu vừa mở.
Giao Long cuộn mình dưới hồ sâu, thoạt nhìn rất uy vũ, thế nhưng hai chòm râu thật dài lại có chút khôi hài.
Vậy mà bị thắt lại.
Ngặt nỗi Giao Long không có tay, không cách nào mở ra được.
- Thật biết gây sự mà! - Ôn Bình vô thức quay đầu liếc nhìn hai điện thủ, đột nhiên cảm giác Đại Quai, Tiểu Quai... Hai các tên này có vẻ không thích hợp với bọn họ.
- Coi chừng chúng!
Dặn dò đám người Dương Nhạc Nhạc một câu, sau đó hắn liền nhảy xuống thủy đàm.
Xuống càng sâu, nước càng lạnh, lạnh đến thấy xương.
Nhưng Ôn Bình chỉ có thể kiên trì lặn xuống, hao hết khí lực mới tháo được nút thắt của Giao Long.
Giao Long nhà mình hẳn là lần đều tiên bị thắt long tu như vậy.
Mà hắn, cũng là người đầu tiên thay Giao Long cởi long tu bị thắt.
Lúc bò lên bờ, cả người hắn ướt sũng, đám người đang chờ phía trên cũng không rõ lắm là có chuyện gì.
Đến nơi, Ôn Bình liền mở mạch môn, để mạch khí quấn quanh, không ngừng làm bốc hơi nước trên người mình, đồng thời, nhìn chằm chằm về phía hai điện thủ.
- Hôm nay không cho các ngươi ăn, lại gây sự, ngày mai cũng không cho ăn.
Ôn Bình bất đắc dĩ mắng một câu.
Hai tiểu gia hỏa “A..uây…, A..uây…” hai tiếng, không biết chúng có thật sự nghe hiểu lời hắn không.
Lúc nước trên người đã bốc hơi hết, bên tai Ôn Bình bất chợt vang lên âm thanh thông báo Nhiệm Vụ Đại Sảnh kiến tạo thành công.
- Nhiệm Vụ Đại Sảnh kiến tạo thành công!
- Rốt cục cũng kiến tạo xong.
Ôn Bình ngóng nhìn nơi xa, sương trắng trong rừng rậm đã tản đi, cách đó không xa, một tòa cổ điện đỉnh nhọn đứng sừng sững ở đó.
- Nhiệm Vụ Đại Sảnh kiến tạo thành công, tuyên bố hạn chế nhiệm vụ: Kí chủ, thành viên tông môn tiếp nhận nhiệm vụ bất đồng, thế nhưng không thể bỏ qua hạn chế tiên quyết. Nếu trong thời gian quy định không hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là muốn từ bỏ thì sẽ bị tước đoạt một vật phẩm thu hoạch được từ Siêu Cấp Tông Môn. Lấy Kí chủ làm ví dụ: Có thể cướp lấy dị mạch.