Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 456 - 【Vip】 Gặp Lại Mục Thiên

【VIP】 Gặp Lại Mục Thiên 【VIP】 Gặp Lại Mục Thiên

- Hả?

Thị nữ tưởng là mình nghe lầm.

Mục Thiên là ai chứ? Là chủ sự phòng đấu giá Mục giá hiện có thể nói là “chạm bỏng tay” ở Vân Hải chi đô.

Nếu như là lúc trước cũng thôi đi.

Khi đó, phòng đấu giá Mục gia là tồn tại kế chót ở Vân Hải chi đô, Mục chủ sự với tư cách là lão bản đương nhiên không được bao nhiêu người coi trọng.

Thế nhưng bây giờ không giống.

Từ khi Tuyền Qua đồ thuộc tính Phong được bán ra từ phòng đấu giá Mục gia, hiện tại, nơi này đã nổi tiếng hơn cả phòng đấu giá cấp Giáp, hiển nhiên là Mục lão bản cũng được mọi người kính trọng nhiều hơn.

Lúc này đây lại có người dám gọi thẳng tính danh hắn, hơn nữa còn bảo Mục lão bản đích thân ra nghênh đón…

Nếu như không phải thấy yêu thú kéo xe của Ôn Bình là Thần Huyền cảnh thì nàng đã sớm bảo thị vệ tiễn hắn đi từ lâu rồi.

- Ta nói không rõ à?

Thấy thị nữ vẫn chần chừ chưa chịu đi, Ôn Bình hỏi ngược lại một câu.

Nhìn thấy thái độ vô cùng nghiêm túc của hắn, thị nữ bất đắc dĩ lộ vẻ khó xử, cái này bảo nàng phải trả lời thế nào đây?

Chỉ đành trước mời thiếu niên này vào phòng đấu giá, còn chuyện sau đó thì đợi nàng chuyển lời vậy.

Cùng lúc đó, có vài người đi ngang qua, nghe được mấy câu của Ôn Bình cũng lộ vẻ cổ quái.

Không ít người quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt quái di, bọn họ đều cho rằng người này hẳn là tiểu tiếu gia đến từ một thế lực nào đó, chỉ không ngờ là hắn lại không chút nể mặt Mục Thiên như vậy.

Bất quá, nhìn một hồi vẫn không nhận ra chế phục bạch sắc trên người hắn là của thế lực nào, bọn họ đành phải rời đi.

Trước khi đi đều là hai mặt nhìn nhau, cười mỉa mai.

Tóm lại, bất kể hắn thuộc thế lực nào, không cho Mục Thiên mặt mũi thì chớ trông mong phòng đấu giá thiện đãi!

Hiện tại, phòng đấu giá Mục gia không thiếu người mua, cũng chẳng lo không có người đến bán đồ.

Nếu như có nhu cầu ở hai phương diện này, mặc kệ thế lực nhà hắn so với Mục gia cường đại hơn bao nhiêu thì cũng không thể nói năng kiểu đó.

Nghe được tiếng nghị luận xung quanh, chợt ý thức được bản thân có hơi chút đột ngột, Ôn Bình vội đổi giọng:

- Đi nói cho Mục Thiên, vị tông chủ sau khi tông môn xuống dốc đã dốc lòng nghiên cứu Tuyền Qua đồ đến rồi.

Dứt lời, hắn nở nụ cười.

Mỗi lần nhớ đến câu chuyện Mục Thiên biên ra này, hắn đều cảm thấy buồn cười.

- Bất Hủ tông?

Nghe được lời Ôn Bình nói, sắc mặt thị nữ thoáng thay đổi.

Tông chủ Bất Hủ tông, sau khi tông môn xuống dốc, dốc lòng nghiên cứu Tuyền Qua đồ, sáng tạo ra Tuyền Qua đồ kiểu mới…

Câu chuyện này khắp phố lớn ngõ nhỏ của Vân Hải chi đô đều biết.

Ngay khi Ôn Bình nhấc chân muốn bước vào phòng đấu giá, thị nữ bừng tỉnh đại ngộ, võ ót một cái, kinh nghi nhìn Ôn Bình:

- Ngài là Ôn tông chủ.

Nghe được ba chữ “Ôn tông chủ”.

Đám cường giả Thông Huyền, Thần Huyền đi lại bên ngoài.

Hộ vệ canh cửa.

Cùng với quần chúng qua đường đều ngoái đầu nhìn về phía này.

Bởi lẽ tại đây, Ôn tông chủ quá thực quá nổi danh… Hiện tại còn có mười vị Bán bộ Trấn Nhạc đang ở trong thành chờ mua Tuyền Qua đồ của hắn đây này.

Mấy tên kia đều là đại nhân vật cao cao tại thượng, ngày thường dễ gì gặp mặt bọn họ.

Ngay khi mọi ánh mắt đổ dồn về bên này, Ôn Bình đã đi vài phòng đấu giá, bọn họ vẫn chưa kịp nhìn rõ tướng mạo hắn.

Bất quá, tin tức Ôn Bình đến Vân Hải chi đô đã bắt đầu lan ra với tốc độ ánh sáng.

Trong phòng đấu giá, Ôn Bình nhoẻn miệng cười:

- Nhận ra ta rồi à?

- Ôn tông chủ, là ta có mắt không thấy thái sơn… - Thị nữ vội vàng xin lỗi.

Ôn Bình mỉm cười nói:

- Cho nên… Hiện tại có thể bảo Mục Thiên đến gặp ta được chưa?

- Ta đi ngay.

Phòng đấu giá Mục gia vốn là nhờ vào Tuyền Qua đồ của Ôn tông chủ mới có cơ hội trở mình.

Nghĩ đến đây, thị nữ bất đắc dĩ cười khổ.

Đáng lẽ nàng phải sớm nghĩ đi, hiện tại, người dám gọi thẳng tên Mục Thiên ở Vân Hải chi đô sợ rằng cũng chỉ có Ôn tông chủ Bất Hủ tông, ngay cả phó thành chủ Lộ Hợi bây giờ cũng gọi Mục Thiên là Mục lão bản đấy.

Lúc nghe tin từ thị nữ, Mục Thiên liền quẳng hết mọi chuyện qua một bên.

Cũng không rãnh quan tâm đến thứ tự đấu giá đêm nay.

Còn có giá khởi điểm của chúng? Hiện tại hắn không rãnh nha.

Hắn còn đang vội ra đón “ân nhân” của mình đây này.

- Ôn tông chủ, cuối cùng ngài cũng đến.

Nhìn thấy Ôn Bình, Mục Thiên có cảm giác như nhìn thấy ánh rạng đông vậy.

Nói thật, hắn trông mong thiếu niên trước mắt chẳng khác nào trăng đợi sao đâu.

- Tiểu Hoa, đi pha trà.

Hơi cúi đầu chào Ôn Bình, kế đó, Mục Thiên vội vàng mời hắn vào phòng dành cho khách quý.

Vừa vào phòng, không đợi thị nữ dâng trà lên, Ôn Bình đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

- Mục Thiên, chỗ ta có 2 tấm Nhất tinh Tuyền Qua đồ, 1 tấm Nhị tinh Tuyền Qua đồ. Cho ngươi thời gian một ngày, phải làm sao cho cả Vân Hải chi đô đều biết. Nếu như ngươi có thể làm được, ta sẽ đặt chúng ở phòng đấu giá của ngươi.

- Có thể! - Mục Thiên vội gật đầu.

Dù có không làm được thì hắn cũng liều mạng làm.

Không thể để lỡ mất cơ hội lần này.

Ôn tông chủ mang đến cho hắn cơ hội thứ hai, đó chính là thiên đại vận khí.

Sau lần đấu giá này, danh khí phòng đấu giá Mục gia tuyệt đối sẽ là đệ nhất Vân Hải chi đô… Người khác e là cả đời cũng không làm được như vậy.

Có được đảm bảo của Mục Thiên, Ôn Bình trực tiếp lấy đồ ra, đồng thời mở miệng giới thiệu:

- Tấm thứ nhất này là Nhất tinh Tuyền Qua đồ, không có dị mạch nhưng lại có năng lực đặc thù… Đó chính là trong quá trình giao thủ có nửa thành tỷ lệ cưỡng chế đông kết đối thủ, khiến cho hành động của đối phương trở nên cứng ngắc, chậm chạp trong vòng 3 hô hấp.

- Ừm!

Mặc dù Mục Thiên đã nhiều lần tự nói với mình, tấm Tuyền Qua đồ này sẽ không đơn giản, thế nhưng khi nghe Ôn Bình nói, hắn vẫn không nhịn được phát ra âm thanh sợ hãi cùng thán phục.

Có thể khiến Tuyền Qua đồ có được năng lực cưỡng chế đông kết đối thủ, bản lĩnh này… Quả thật kinh người!

Kế đó, Ôn Bình lấy ra một tấm Tuyền Qua đồ lam sắc, giải thích:

- Tấm trước có tác dụng tối đa là với Thần Huyền cảnh, tấm này yếu hơi một chút, chỉ có tác dụng với Thông Huyền cảnh. Năng lực của nó chính là gia tăng 1 thành tốc độ công kích. Nếu như trong một hô hấp ngươi có thể chém được mười đao, vậy thì sau khi sử dụng tấm Tuyền Qua đồ này, ngươi sẽ chém được 11 đao. Xếp chồng lên nhau cũng không tệ lắm đâu.

Dứt lời, Mục Thiên vẫn lộ vẻ mừng rỡ như trước.

Thật ra, Ôn Bình không hi vọng có thể bán được giá cao bao nhiêu.

Thông qua chúng lời được mấy trăm viên bạch tinh xem như là đủ rồi. Dù sao thì năng lực của hai tấm Tuyền Qua đồ này thuộc về cấp độ yếu trong ao cải tạo.

- Không sao, hữu dụng với Thông Huyền cảnh cũng đủ rồi. Ôn tông chủ, ta cam đoan, chúng nhất định có thể bán trên bảy, tám trăm viên bạch tinh… Vượt ra Nhị tinh Tuyền Qua đồ bình thường.

Đám Bán bộ Trấn Nhạc đến lần này thật ra không phải vì năng lực đặc thù của Tuyền Qua đồ.

Đương nhiên, hắn biết rõ, hơn phân nửa không phải vì năng lực đặc thù mà đến.

Mà là vì giá trị của nó.

Bởi vì khi thứ này hiện thế, ngoại trừ Ôn tông chủ, không có bất kỳ vị Tuyền Qua thần tượng nào nắm được kỹ thuật chế tạo.

Giá trị nghiên cứu cao đến kinh hồn.

Nghe thấy con số Mục Thiên đưa ra, Ôn Bình rất hài lòng, nếu quả thật có thể bán giá cao như vậy, vậy thì một tấm Tuyền Qua đồ lời được gần 600 viên bạch tinh rồi.

Hai tấm là 1200 viên.

Thêm ít nữa là đủ để thăng cấp Thính Vũ các.

Nghĩ đến đây, Ôn Bình thỏa mãn nhìn Mục Thiên, kế đó, lấy tấm thứ ba ra. Một tấm Tuyền Qua đồ dị mạch thuộc tính Kim.

- Ôn tông chủ, tấm này…?

Ôn Bình nghiêm túc nói:

- Năng lực đặc thù của tấm Tuyền Qua đồ này… Trấn Nhạc cảnh cũng có thể dùng. Cho nên, nó có thể bán với giá rất cao.

- Ôn tông chủ cứ yên tâm!

Mục Thiên không do dự gật đầu.

Cái khác hắn không dám hứa, riêng việc nâng giá đồ vật thì… Rất dễ dàng.

Huống chi, thứ này tuyệt đối là độc nhất vô nhị!

- Ngoại trừ tăng phúc, nó còn có năng lực đặc thù: Phá Chiêu! Có 1 thành tỷ lệ kích phát năng lực đặc thù, khi đó, nhược điểm của đối thủ sẽ hiện lên trong đầu ngươi. Chỉ cần ngươi bắt được nó… Khẳng định có thể thay đổi kết quả trận chiến. Kể cả khi không bắt được, chỉ cần vận khí ngươi tốt, một thành xác suất này đủ để ngươi liên tiếp nhìn thấy nhược điểm trí mạng của địch nhân rồi.

Nói xong.

Phòng khách quý lặng ngắt như tờ.

Mục Thiên hít sâu một hơi, hai mắt lóe sáng.

Bình Luận (0)
Comment