Đương nhiên, có người vắt hết óc cũng không thể hiểu được, tất nhiên cũng có người xem có thể hiểu thấu tất cả, thậm chí biết được nguyên nhân thực sự. Nhưng loại người này cực kì ít, ít đến dùng ngón tay cũng có thể đếm được.
Sau những ngày khiến người khác khó hiểu, tối nay bầu không khí trong phủ của Tần Xuyên có chút nghiêm túc, đặc biệt là khu vực thư phòng của hắn, cho dù cấp cao trong gia tộc cũng không thể tiến vào. Bởi vì trong phòng đang có mấy người đang thương thảo chuyện không thể để bất kì ai nghe thấy.
Cầm đầu tất nhiên là Tần Xuyên, người lãnh đạo tối cao của trận nổi loại này.
Còn lại hai người là tộc trưởng của hai phân chi khác, hai người đã hơn trăm tuổi là Tần Lam và Tần Phách.
Nhưng hai người Tần Lam, Tần Phách đều không rõ tại sao phải rút lui?
Tối nay hai người đến đây, mục đích chính là vì bàn bạc ra một biện pháp giải quyết, tránh cho phân chi tiếp tục thất bại rút lui. Bởi vì mấy ngày tiếp theo này, thực sự không thể lui được nữa, sau lưng đã là vách đá cao vạn trượng.
- Tần Xuyên, mời lão tổ ra tay đi?
Bàn bạc kế hoạch cả nửa ngày Tần Lam có chút ngồi không yên, bởi vì hắn cảm giác được Tần Xuyên căn bản đang nói một đống lời nhảm nhí.
- Kế hoạch của chúng ta có nhiều đi chăng nữa thì có tác dụng gì, chỉ cần lão tổ ra tay đánh một trận, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng. Mặc kệ Tần Nguyễn ở trong tay chủ hệ, hay là lòng dân Phi Ngư đảo hướng về chủ hệ, tất cả đều không là vấn đề. Vấn đề lớn nhất hiện nay là chúng ta không thể tiếp tục vì nhi tử ngươi mà thỏa hiệp nữa.
- Hiện tại ba nhà thương tổn rất nhiều, ngươi không phải không biết. Ngươi còn để chúng ta lui như vậy? Chờ Thông Huyền cảnh của hai nhà chúng ta chết cả rồi, một mình Tần Xuyên nhà ngươi lên đánh sao?
Tần Phách nói đến đây, lông mày chau lại, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn càng lộ rõ sự tức giận.
Rất hiển nhiên hắn đã không muốn ôn hòa nói chuyện nữa rồi.
Bởi vì Tần Xuyên tiếp tục bảo bọn họ lui, cũng không cho bọn họ biết lí do.
- Hai vị, các ngươi rống với ta cũng vô dụng. Ta cũng không phải vì nhi tử của ta mới bảo các ngươi lui, Tần Xuyên ta ở chuyện chính sự biết phân biệt nặng nhẹ. Về phần ngươi nói để lão tổ ra tay, ta chỉ có thể nói là chưa đến lúc.
Lão tổ là vương bài sau cùng, không đến đường cùng thì không đem ra, đặc biệt là Tần Thiên đang trọng thương, để phòng ngừa sau này Tần Thiên có thể hồi phục bình thường, hắn càng thêm kiên định với ý nghĩ này của mình.
Trong cùng cảnh, hai người vật lộn đọ sức bị thương đều cần thiên tài địa bảo thượng đẳng mới có thể phục hồi, nhưng cần ít nhất mười ngày nửa tháng, càng không nói là tổn thương này do một cường giả cao hơn một cảnh giới tạo thành.
Căn cứ theo lời lão tổ nói, trong một tháng Tần Thiên không được xuống giường.
Nhưng hiện tại thì sao?
Mới vài ngày đã xuống giường chạy nhảy khắp nơi.
Khẳng định là ẩn thế tông môn kia cho “thần dược” gì đó, Phi Ngư đảo có thực lực tìm được, sở hữu được loại thuốc này hay không, hắn rõ hơn bất cứ ai.
- Còn không phải lúc này? Ta cảm thấy Tần Xuyên ngươi chính là muốn tiêu phí lực lượng của hai nhà chúng ta, đợi sau khi đoạt quyền xong thì tự củng cố địa vị siêu nhiên của mình đi.
Sự giải thích mập mờ của Tần Xuyên tất nhiên không có khả năng đạt được sự đồng ý của Tần Phách.
Nhưng Tần Xuyên không có biểu tình dư thừa, vẫn như cũ mình có cái gì liền nói cái đó:
- Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ, tóm lại thật chưa phải thời điểm này. Thế lực sau lưng Tần Mịch kia, người ta phái đi thăm dò vẫn chưa có hồi âm, chúng ta không thể tùy tiện ra tay. Các ngươi đừng tưởng rằng Tần Mịch ở ẩn thế tông môn không được trọng dụng, trong vòng mấy tháng giúp hắn tăng lên mấy cái cảnh giới, sau đó giúp hắn tu luyện Vô Cấu chi thể, những thứ này là người không được trọng dụng nên có sao?
Nói xong, Tần Xuyên dùng ánh mắt chất vấn nhìn sang hai người Tần Lam.
Tần Phách đang tức giận làm sao nghe lọt lời của Tần Xuyên.
Lúc đang muốn tiếp tục chửi đổng, Tần Lam mở miệng nói chuyện:
- Cho nên, Tần Xuyên, mấy ngày nay ngươi đang điều tra Ẩn thế thông môn kia?
Tần Xuyên khẽ gật đầu, lại nhìn Tần Phách ở bên cạnh một chút, thấy hắn vẫn đang lầm bầm, tuy nhiên không còn giống như lúc nãy, Tần Xuyên mới nói:
- Đúng, chuyện này không đơn giản đâu. Dính dáng đến ẩn thế tông môn, đặc biệt là ẩn thế tông môn kia giúp chủ hệ ra sao, điều này làm chúng ta không thể không thận trọng, nếu chúng ta sai một bước thì cả ván cờ đều thua. Đã qua hai ngày rồi, tin tức chắc cũng sẽ nhanh có thôi, đến lúc đó chúng ta lại quyết định, trực tiếp tiến công hay đổi một cách khác.
Nghe được lời Tần Xuyên nói, Tần Lam khẽ gật đầu.
So với Tần Phách đang nổi nóng, Tần Lam bình tĩnh hơn nhiều.
Nhưng thấy Tần Lam gật đầu, Tần Phách mặc dù còn tức giận nhưng cũng chỉ có thể gật đầu theo.
- Đi thôi, ngươi ở đây nhao nhao có tác dụng gì chứ?
Tần Lam muốn đi, nhưng lại sợ Tần Phách nổi điên, chỉ đành kéo hắn lôi ra ngoài.
…
Thời gian từ từ trôi qua.
Sau khi Ôn Bình trở lại tông môn, như thường lệ tiến hành việc tu hành của mình, ở trong Kiến Mộc Lâm có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Về phần tiểu di kia của mình, từ khi Ôn Bình về tông môn gặp qua một lần, về sau liền không để ý đến nàng nữa.
Lúc rảnh rỗi, hắn cũng sẽ đi ăn chút linh mễ, tiến hành thăng cấp cho Hỏa linh chi thể của mình. Tranh thủ lúc ăn cơm tìm hiểu tiến độ thực hiện nhiệm vụ của đám người kia, dù sao nhiệm vụ của bọn họ cũng liên quan đến bản thân mình. Ngẫu nhiên đi Phong Chi cốc một chuyến thu Phong Chi Cấm Cố thuật vào tay. Năng lực giam cầm mang tính cưỡng chế của nó, hắn đã thấy lúc ở Sơn Hải thành.
Ngoài những chuyện này, Ôn Bình còn chú ý đến Lan Bằng.
Bởi vị nhiệm vụ mà Lan Bằng tiếp nhận chính là tìm kiếm thí luyện mới ở trong Phong Chi cốc.
Ngày thứ tư kể từ khi về tông môn, Ôn Bình nhận được một phong thư.
Phong thư này do người của phủ thành chủ Thương Ngô thành đưa tới, chắn hẳn là yêu vật giao thư kia phát hiện nó không vào được sơn môn của Bất Hủ tông, chỉ có thể lựa chọn đưa cho phủ thành chủ.
- Tông chủ, thư của ngài, là Vân trưởng lão gửi đến!
Lúc Dương Nhạc Nhạc đưa thư cho Ôn Bình xong muốn đi thì nghe một câu nói truyền đến.
- Còn có người nhàm chán như vậy sao?
Dương Nhạc Nhạc quay đầu lại, thấy Ôn Bình vừa mở thư vừa xem vừa đi về Thính Vũ các.
- Vân trưởng lão viết gì vậy nhỉ?
Dương Nhạc Nhạc có chút mơ hồ, lần đầu tiên hắn nghe thấy tông chủ nhà mình nói hai chữ nhàm chán.
Một bên khác, Ôn Bình cầm thư, vừa đi vừa đọc, lúc trở lại Thính Vũ các thì đã xem xong bức thư, lắc đầu cười một tiếng,
- Gia hỏa Vân Liêu này, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, có có tâm tình đi quản loại chuyện này…
Trên thư nói.
Người của Phi Ngư đảo đang điều tra Bất Hủ tông.
Hơn nữa là một vị Thần Huyền cảnh.
Ngay cả Mộ Dung Thanh cũng bị áp chế rồi.
- Không biết Mộ Dung Thanh có nói ra hết hay không.
Nếu như nói hết, có thể tưởng tượng, Thần Huyền cảnh kia của Phi Ngư đảo khẳng định là bỏ chạy xa rồi.
Nếu chưa có, Chiêm Đài Thanh huyền kia tại Phi Ngư đảo có đồ để chơi rồi.
Thu hồi suy nghĩ, Ôn Bình bỗng nhiên vỗ trán một cái, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Thăng cấp trù phòng!
Phải làm mới linh thiện, nếu không thì mong muốn chữa khỏi tay cho Tử Nhiên, chỉ dựa vào bản thăng cấp của Nguyệt Quang Sủi cảo thì không được.
…
Phi Ngư đảo.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tần Như An trở lại Tần gia.
Đám người mới biết, hóa ra Tần Như An không ở đây cho nên phân chi mới bị chủ hệ đánh cho thất bại liên tục!
Nhìn nụ cười tự tin của Tần Như An lúc lên đảo, thám tử của chủ hệ lập tức biến sắc.
Tần Như An vừa đi, bọn họ liền quay về phủ, muốn đi bẩm báo tình huống bất ngờ này!