Chỉ là, sự mong đợi của hai người có sự khác biệt.
Người trước, chờ mong vòi rồng kia giết Thần Huyền cảnh của Thủy tộc dù rằng nghe ra không biết có bao nhiêu khả năng.
Người sau, chờ mong trong Hợp Bốc, Tứ Hà có một người sống sót để có thể giết Chiêm Đài Thanh Huyền kia.
Như tất cả mọi người mong đợi, vòi rồng biến mất.
Gió lốc khiến cho Phi Ngư đảo cát bay đá chạy cũng dần dần ổn định lại.
Một thân ảnh chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng bởi vì lá bay tán loạn khắp nơi vẫn chưa rơi xuống hết, che khuất toàn bộ người kia, cho nên những người đứng ở xa nhìn không đoán được người duy nhất còn sống sót này là ai. Nhưng Pha Lạc không giống bọn họ, có thể cảm giác được khí tức. Khí tức của Hợp Bốc, Tứ Hà là gì, hắn đã sớm ghi nhớ khi tức của bọn họ. Khí tức của Chiêm Đài Thanh Huyền là gì, cũng có thể một thoáng đã phân biệt ra được.
- Vậy mà đã giết thật rồi!
Đám người Tần Thiên, Tần Hải nhất thời sợ hãi kêu lên.
Khống chế vòi rồng giết hai tên Thần Huyền trung cảnh, thực lực này của Chiêm Đài Thanh Huyền thực sự kinh khủng nha.
Tần Mịch ở một bên mặc dù cũng rất kinh ngạc, thế nhưng không giống như bọn người phụ thân mình. Nhiều hơn vẫn là ước mơ, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Đợi một thời gian nữa, ta cũng có thể mạnh như vậy.”
Địa Ngục hỏa dị mạch, cho hắn thời gian là có thể học được.
Cụ Phong chi thuật cũng thế.
Cùng lúc đó, khi Pha Lạc cảm nhận được khí tức của Chiêm Đài Thanh Huyền, cả người sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy tim đau xót, giống như tim bị người ta cắt mất một miếng, không khỏi lùi lại mấy bước,
- Đông hồ có Thần Huyền cảnh đã là chuyện hiếm có, làm sao lại còn có dị mạch Thần Huyền mạnh như thế.
Lần này Tứ Hà, Hợp Bốc đều chết.
Loại tổn thất này làm sao hắn có thể tiếp nhận đây?
Kết quả này, nói đến cũng có chút như mơ giữa ban ngày.
Nhưng nó đã xảy ra rồi.
Tần Xuyên trốn ở sau lưng Pha Lạc, sắc mặt như tro tàn, trong lòng bồn chồn hỏi:
- Điện hạ, chúng ta làm sao bây giờ?
- Cút!
Pha Lạc liếc qua Tần Xuyên, trông thấy liền muốn bóp chết hắn, nhịn không được mắng to một tiếng.
Hắn hiểu được, trận chiến này hắn đã thua rồi.
Thần Huyền cùng cảnh chiến đấu với nhau, bình thường phải mấy ngày mới có thể phân biệt thắng thua. Có khoảng cách về thực lực, cũng phải tốn một hai canh giờ mới có thể quyết định cao thấp.
Hai con yêu Hợp Bốc, Tứ Hà chết nhanh như vậy, gió là nguồn gốc của vấn đề.
Bởi vì chưa có ai từng chiến đấu với gió.
- Đông hồ cằn cỗi, tài nguyên thiếu thốn, ngay cả công pháp có thể vào Thần Huyền cảnh cũng không có. Mấy trăm năm qua, chỉ xuất hiện một vị Thần Huyền cảnh, cũng là bản vương bồi dưỡng mà ra. Ngươi không chỉ là dị mạch Thần Huyền, còn có được bí thuật điều khiển gió mà chưa có ai nghe qua… Ngươi rốt cục là ai?
Thật ra hỏi xong lời này, trong lòng hắn đã có đáp án rồi.
Đây tuyệt đối là cường giả đến từ ba hồ chi địa hoặc thế giới bên ngoài.
Cái gì mà trưởng lão của Bất Hủ tông ở Đông hồ, Tần Xuyên chính là đang nói nhảm!
Cái nơi như Đông hồ này, làm gì có tông môn nào lại có trưởng lão mạnh như vậy?
Lúc này, hắn âm thầm quyết định, nhất định phải tranh thủ thời gian truyền tin tức này đến các vương huynh.
Nhân loại nắm giữ lực lượng ngoài ngũ hành, trong những năm này nhất định phải tranh thủ thời gian tìm ra biện pháp đối phó, những cường giả dị mạch của Nhân tộc có thể khống chế nước kia là đã đủ khiến cho Thủy tộc bọn họ đau đầu, hiện tại lại lòi ra thêm một cái gió.
Chiêm Đài Thanh Huyền nghe thấy Pha Lạc chất vấn, lập tức nhìn sang, lạnh lùng lên tiếng trả lời:
- Tần Xuyên không có nói cho ngươi sao?
- Ngươi cho rằng bản vương sẽ tin.
- Vậy lão thân nói, thật ra đây là kế hoạch của ta cùng Tần gia bàng chi, ngươi có tin không?
- Bản vương…
Sắc mặt Pha Lạc ngưng lại.
Lập tức nghiêng đầu, nhìn sang, đối diện với khuôn mặt trắng bệch của Tần Xuyên.
- Điện hạ, nàng ta nói bậy bạ, lão hủ làm sao có thể hợp mưu cùng ả ta? Nếu như là hợp mưu, lão hủ làm sao có thể lấy nhi tử độc nhất của mình ra mà diễn được chứ?
Tần Xuyên vội vàng giải thích, khoa tay múa chân, mục đích chính là muốn cho Pha Lạc tin tưởng.
Chỉ sợ Pha Lạc nảy sinh nghi ngờ.
Pha Lạc nhìn chằm chằm một hồi, như có điều suy nghĩ xoay đầu lại, hướng về phía Chiêm Đài Thanh Huyền cười lạnh một tiếng, nói:
- Hắn không dám!
Vừa nói xong, một màn bất ngờ bỗng nhiên xuất hiện.
Một cây gai màu đen từ trong tay Pha Lạc kéo dài mà ra, giống như cương thương.
Á… hự!
Sau một khắc, gai đen trực tiếp xuyên thấu qua ngực của Tần Xuyên, khiến cho Tần Xuyên vốn đang thở phào nhẹ nhõm bỗng nhiên khựng lại, khi cúi đầu nhìn sang ngực của mình, máu tươi đan xen tuyệt vọng, ánh mắt không cam lòng nhìn người trước mặt.
- Điện hạ… Ngài không tin ta?
- Bản vương tin ngươi.
Pha Lạc chậm rãi đưa cánh tay dọc theo gai đen thu hồi lại, Tần Xuyên hự một tiếng ngã xuống:
- Thế nhưng, người của bản vương chết rồi! Ngươi sao có thể sống đây?
Nói xong câu đó, Pha Lạc không có nhìn Tần Xuyên, mà hướng về phía Chiêm Đài Thanh Huyền nói một câu:
- Chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi có thể cố ý đến Đông hồ để giúp chủ hệ Tần gia, hôm nay bản vương nhận thua, nhưng còn nhiều thời gian, mối thù hôm nay ngày khác ta sẽ trả lại gấp mười lần.
- Muốn chạy?
Chiêm Đài Thanh Huyền nói xong, nhấc bước phi nhanh đuổi về phía Pha Lạc.
Pha Lạc thấy thế, nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Nhân tộc ngươi có bí thuật thiêu đốt tuổi thọ đào mệnh, Thủy tộc ta cũng có thần thông!
- Bản vương từ bỏ 500 năm tuổi thọ, bán bộ Trấn Nhạc có đến cũng không giữ được bản vương… Ngươi càng không thể giữ được bản vương!
Nói xong, Pha Lạc cắn răng không cam lòng quét mắt Chiêm Đài Thanh Huyền, sau đó nhảy lên một cái, hóa thành một đạo hắc sắc kinh hồng cấp tốc bỏ chạy.
Tốc độ nhanh chóng, giống như thiểm điện, trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.
Nói thật, hắn thật không muốn sử dụng loại thần thông này.
Đời này hết thảy hắn cũng chỉ có thể sống 1200 năm, trừ đi 500 năm, thần thông đào mệnh này dùng một cái, hắn còn có mấy ngày để sống đây?
Thế nhưng nếu không sử dụng, thì hôm nay hắn trốn không thoát.
Tại đất liền tốc độ của hắn trước dị mạch Thần Huyền, căn bản không đáng nhắc đến, đuổi kịp hắn là không hề khoa trương, ai là cường giả Thông Huyền cảnh của Nhân tộc đều cũng có thể làm được.
- Vậy mà còn chiêu này.
Khi Chiêm Đài Thanh Huyền đuổi đến nơi Pha Lạc vừa dừng lại ban nãy, đã không thấy tăm hơi của Pha Lạc, ngay cả khí tức cũng không cảm giác được.
Chiêm Đài Thanh Huyền chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, sau khi thuận tay giết mấy con Thủy tộc chạy trốn, lẩm bẩm một câu:
- Khó trách nhiều năm như thế, không nghe nói qua có vương tộc nào chết, hóa ra là có loại bí thuật bảo mệnh này.
Nhưng mà, vương tộc có thể chạy.
Vậy thân vệ của hắn làm sao chạy đây?
Cùng lúc đó, Tần Hải, Tần Thiên mang người xông đến bên này.
Dù rằng chủ hệ chỉ có bảy, tám nghìn người, thế nhưng binh bại như núi đổ. Nhân số của Thủy tộc, bàng chi cho dù gấp hai lần chủ hệ Tần gia cũng là vô dụng.
Tần gia bàng chi bị đuổi kịp trực tiếp đầu hàng ngay tại chỗ, về phần Thủy tộc, vua đã chạy mất, bọn họ càng không dám phản kháng, mấy chục người có thể đánh cho vài trăm người bọn họ tách ra, chậm rãi tiêu diệt toàn bộ.
Khiến cho bọn chúng sợ hãi vẫn là thanh kiếm từ trên trời giáng xuống kia!
Một mình nó như con thoi, mỗi khi lướt qua, liền chém giết mấy trăm người, căn bản cả hi vọng chạy trốn cũng không có.
- Hai đại thủy yêu uy chấn Đông Hồ đã chết, Hắc Ngư vương khống chế Đông hồ đã thiêu đốt tuổi thọ mới chạy thoát. Trận này chỉ sợ trong mấy trăm năm qua, trận chiến giữa Nhân tộc với Thủy tộc là trận thắng lớn nhất.
Tần Hải nhìn một màn này, không khỏi cảm thán liên tục, sau đó rút kiếm ra liên tục trảm yêu.