Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 613 - 【Vip】 Một Lần Thua Ngu Ngốc Nhất.

【VIP】 Một Lần Thua Ngu Ngốc Nhất. 【VIP】 Một Lần Thua Ngu Ngốc Nhất.

Trong mây, Hắc Khê xuyên qua tựa như một tia chớp màu đen, trong chớp mắt liền lướt qua trời cao. Bởi vì không có hiện ra yêu thể chân chính, vẻn vẹn chỉ có mười trượng, càng làm cho người ta ứng phó không xuể.

Ý đồ của hắn rất rõ ràng, chính là Anh Chiêu.

Không có để ý Vu Giang có ngăn cản tại phía trước Anh Chiêu hay không.

Bởi vì bị Hắc Khê giễu cợt một phen, trong lòng Vu Giang lập tức giận dữ, liền vỗ cánh, chuyển mình nhào về phía Hắc Khê trong mây:

- Nghĩ rằng có thể vượt qua ta, si tâm vọng tưởng!

Nhưng mà, cũng không phải là Hắc Khê khinh thường.

Vu Giang tốc độ quá chậm.

Chẳng qua là ngắn ngủi mấy hơi thở, cũng đủ để nhìn ra tốc độ của Giang Vu không qua một nửa Hắc Khê.

Vu Giang kinh hãi, đồng thời lập tức thu nhỏ yêu thể, cố gắng để tốc độ nhanh thêm một chút, nhưng mà, sau khi thu nhỏ yêu thể mang tới tăng phúc tốc độ quá tầm thường.

Hắc Khê rốt cuộc vẫn là quá nhanh!

- Hắc Khê, ngươi dám!

Thấy thế, Anh Chiêu bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, một cỗ khí tức Hoàng giả trong nháy mắt rạo rực lên.

Trong mây, thân hình Hắc Khê bỗng nhiên dừng lại, tựa như bị kinh sợ, thế nhưng sau một khắc lại khôi phục thái độ bình thường, tiếp tục hướng về phía Anh Chiêu bay tới, Vu Giang mệt nhọc đuổi theo ở phía sau.

Anh Chiêu biến sắc, sau đó lập tức rơi xuống.

Bởi vì bay về phía trước, bay đi lên cao, hắn đều không phải là đối thủ của Hắc Khê. Dù sao tốc độ của Vu Giang nhanh hơn hắn quá nhiều, thế nhưng cũng chỉ là mới bằng một nửa Hắc Khê.

Bay xuống không thể nghi ngờ là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Lựa chọn tốt hướng đi, Anh Chiêu liền từ không trung như là thiên thạch hướng xuống mặt đất rơi đi.

Hắc Khê thấy thế, cũng thu hồi cánh, theo sau rơi đi xuống, một bên rơi xuống, một bên nói:

- Tứ vương, hù doạ không được ta. . . Hắc Khê vì Tam Hoàng mà làm việc, không có cái gì mà dám hay không. Tam Hoàng dám làm, Hắc Khê ta tự nhiên cũng dám.

Nghe được câu này, trong lòng Anh Chiêu lập tức dâng lên cơn giận dữ.

Phẫn nộ.

Phẫn nộ.

Vẫn là phẫn nộ.

- Bổn vương sẽ để cho ngươi trả cái giá thật lớn!

Dứt lời, Anh Chiêu lập tức phát ra hai tiếng tiếng rống cao vút.

Sau khi tiếng rống bay đi, từ phía dưới bình nguyên, trong rừng rậm bỗng nhiên bay ra hàng loạt Dực tộc yêu vật, lít nha lít nhít, thoạt nhìn cực kỳ làm người ta sợ hãi.

Cũng có cái so sánh với Luyện Thể cảnh Dực tộc yêu vật.

Cũng có cái so sánh với Thông Huyền cảnh Dực tộc Đại Yêu.

Mặc dù đều không mạnh, thế nhưng thắng ở số lượng nhiều. Bọn chúng cất cánh sau đó liền hướng một phương hướng bay theo, chính là phía sau Anh Chiêu.

Thấy cảnh này, Hắc Khê miệng thú vậy mà giương lên khóe miệng, phát ra âm thanh mỉa mai:

- Tứ vương, ngươi có giãy dụa cũng đều phí công, bọn tiểu yêu này, căn bản ngăn không được ta. Ta tùy tiện vung lên một vuốt, bọn hắn liền sẽ chết một mảng lớn, cho nên, ngươi cần gì phải để những yêu vật này hi sinh vô ích vì mình chứ?

Anh Chiêu cũng không rảnh để ý, đang chính mình xuyên qua giữa bầy yêu tộc, bỗng nhiên đột ngột gia tốc, nhanh chóng phòng vào rừng rậm và bình nguyên phi hành về phía trước.

Những nơi hắn đi qua, từng mảng lớn mảng nhỏ Dực tộc yêu vật dồn dập bay lên trời tới.

Dực tộc yêu vật không biết bay cũng đứng trên lưng Dực tộc yêu vật khác, hướng lên bầu trời bay tới.

Tất cả đều hướng về phía Hắc Khê đánh tới!

Cho dù Hắc Khê chỉ cần vung một nhát liền có thể đem yêu vật bay lên giết chết một mảng lớn, thế nhưng chúng nó không sợ hãi chút nào, vẫn như cũ càng không ngừng hướng Hắc Khê đánh tới.

Hắc Khê tuy mạnh, dù nhanh, nhưng mà lúc gặp hơn vạn, thậm chí mấy chục vạn yêu vật ngăn cản, tốc độ của hắn vẫn là bất đắc dĩ chậm lại.

Bất quá, vẫn như cũ không phải Vu Giang có thể đuổi kịp.

Những yêu vật này làm như thế, chẳng qua là cung cấp cho Anh Chiêu thêm thời gian chạy thoát thân.

Đoạn đường đi qua, thi thể yêu vật như là mưa rào tầm tã rơi xuống, đầy khắp núi đồi đều là huyết nhục của bọn chúng.

Nhuộm đỏ cả rừng rậm.

Nhuộm đỏ cả bãi cỏ.

Nhuộm đỏ luôn dòng suối.

Cũng nhuộm đỏ luôn vùng trời trên đỉnh đầu này.

. . .

Xuất Nhiễu sơn.

Hoài Diệp từ ở bên trong《 Harry Potter 》lấy được Thạch Hóa chú về sau, trực tiếp đi đến Hung thú thí luyện trường, cần yêu vật, hung thú bên trong làm thí nghiệm một phen.

Tất cả mọi người đều đi theo quan sát.

Ngoài Tông chủ Ôn Bình sử dụng ‘Trừ ngươi vũ khí’ ra, thế nhưng ma pháp khác bọn hắn cũng còn chưa thấy qua.

Lạc người vào cảnh tượng kỳ lạ lúc xem 《 Harry Potter 》, cũng đã từ khoảng cách gần nhìn qua rất nhiều lần thả phóng ma pháp, nhưng lý trí nói cho bọn hắn, những thứ đó không phải là kinh nghiệm của bản thân mình.

Như Tông chủ nói, bọn hắn chẳng qua là quần chúng của thế giới kia, mặc dù hết sức chân thực, chân thực đến nỗi thậm chí sẽ cảm giác như thế giới kia mới là thật, nhưng cái đó cuối cùng chẳng qua là trải nghiệm nhất thời mà thôi.

Những cảm giác chân thực, cái đó cũng là giả.

Cho nên có thể chân chính trải qua tràng diện phóng thích ma pháp, bọn hắn cớ gì lại không muốn xem chứ?

- Toàn diện hóa đá!

Ngay lúc Hoài Diệp hò hét, tại đầu đũa phép chỉ vào Đại Yêu Luyện thể thập tam trọng trực tiếp dừng lại. Tại bên trong Hung thú thí luyện trường, nó cũng đã bị giết không biết bao nhiêu lần, phục sinh cũng đã không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lần này là một lần nó bị chết ngu ngốc nhất. Nó lại bị người tới thử luyện một câu hô cho chết!

Bịch!

Thân thể to lớn theo tiếng hô ngã xuống.

Mọi người bình tĩnh nhìn lại, chỉ thấy Đại Yêu kia như là một hòn đá cứng đờ nằm tại đó, đá mấy cước cũng không có phản ứng.

Nhưng có khí tức tồn tại cực kỳ mỏng manh, giống hệt như bị phong ấn.

- Thử lại lần nữa với Thông Huyền cảnh Đại Yêu.

Tại lúc mọi người còn chưa kịp vỗ tay tán thưởng, Triệu Tình nói ra.

Bởi vì Hoài Diệp đã là Thông Huyền cảnh, cho nên đối phó với một cái Yêu vật Luyện thể thập tam trọng, không cần Thạch Hóa chú cũng không có áp lực gì.

Hiện tại đã thử phóng thích xong, kế tiếp cần phải kiểm tra một chút hiệu quả sử dụng của nó bên trong cùng cảnh giới.

Dù sao đối thủ của ngươi vĩnh viễn cũng sẽ chỉ mạnh hơn ngươi, không thể so với ngươi yếu hơn.

Hoài Diệp gật đầu:

- Ta cảm giác chuyện này không lớn lắm, Tông chủ không phải đã nói sao? Chỉ cần tốc độ phóng thích rất nhanh, đối thủ trốn không thoát được đều có thể bị hóa đá.

- Vì lẽ đó, làm như thế nào mới có thể để chúng nó trốn không thoát, cái này đoán chừng là một cái kỹ xảo rất khó chưởng khống.

Dương Nhạc Nhạc nói tiếp:

- Cũng không có ai sẽ đần độn đứng đó cho ngươi đánh.

Dương Nhạc Nhạc dứt lời, trong lòng âm thầm khen chính mình một câu.

Ý nghĩ của hắn thật đúng là chín chắn.

Cuối cùng có một lần có cảm giác làm Đại sư huynh.

Đại sư huynh mà!

Chính là phải dạy bảo sư muội, sư đệ.

Bằng không thì sao có thể gọi Đại sư huynh?

Sau một lúc, một tiếng thú rống truyền đến, Đại Yêu Thông Huyền cảnh sau khi được phóng xuất ra, lập tức liền hướng về phía Hoài Diệp giết tới.

- Toàn diện hóa đá!

Tiếng hô vừa ra, Đại Yêu Thông Huyền cảnh theo tiếng hô ngã xuống đất.

Hoài Diệp dễ dàng thủ thắng!

- Không phải. . .

Dương Nhạc Nhạc bối rối.

So với con kia, Đại Yêu Thông Huyền cảnh còn muốn ngu ngốc hơn.

Đại Yêu này cũng không biết né tránh sao?

- Đều là cầm lấy đũa phép chỉ vào ngươi, ngươi cũng không biết né tránh?

Dương Nhạc Nhạc nghe được tiếng cười trộm sau lưng, nhịn không được chửi bậy Đại yêu.

- Vừa còn rất giỏi dạy bảo người khác mà.

Tại lúc này Triệu Tình quả quyết bổ một đao!

Nàng dâu của nhà mình, mới là vô cùng tàn nhẫn nhất.

Dương Nhạc Nhạc bó tay rồi, chỉ có thể trách Yêu vật quá ngu:

- Ngươi có phải là hổ hay không? Có phải hổ hay không?

Đúng lúc này, Ôn Bình không biết khi nào xuất hiện ở bên trong Hung thú thí luyện trường, cũng nói rõ ra lí do:

- Ngươi đã quên điểm trọng yếu nhất, ma pháp, nó là vừa vặn xuất hiện ở trên thế giới này. Nếu như là ngươi, có người đối với ngươi hô lăn đi, ngươi sẽ lăn đi thật sao?

Bình Luận (0)
Comment