Ôn Bình cũng không có tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì càng nghĩ càng thấy hưng phấn.
- Tông chủ?
Long Kha thấy Ôn Bình liếc mắt nhìn nàng, sau đó ở một bên rơi vào trầm tư, không tránh được cảm thấy có chút không hiểu.
Tiểu tử này nghĩ gì thế?
Phía dưới đang đánh nhau, con mắt những người khác đều không nỡ bỏ lỡ.
Hắn ngược lại tốt rồi, nhìn mình một hồi, vậy mà một chút cũng không có suy nghĩ.
- Hả?
Bị Long Kha gọi như thế, Ôn Bình mới từ trong suy nghĩ thoát ra. Nhìn Long Kha một chút, lại nhìn sang chung quanh, hỏi ngược lại một câu:
- Kết thúc rồi sao?
Long Kha dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Ôn Bình:
- Chiến đấu vẫn còn không có kết thúc. . . Tông chủ, ta muốn hỏi ngươi một việc. Ngươi nhìn ta một lát, sau đó lâm vào trầm tư, một bên suy tư còn một bên lộ ra nụ cười gàn dở. Xin hỏi. . . Đây là có chuyện gì sao?
- Triệu trưởng lão, vấn đề này ngươi hỏi. . . Rất ngu ngốc. Làm sao nào, ta còn không thể cười sao?
Ôn Bình liếc mắt về phía Long Kha, sau đó nhìn về chiến trường ở dưới núi.
- Tại sao ta lại cảm thấy không có chuyện gì tốt đẹp?
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Ôn Bình thuận miệng trả lời một câu.
Bất quá trong lòng hắn lại là đang cảm thán, trực giác của nữ nhân thật đúng là trâu bò.
Hắn chỉ suy nghĩ trong đầu một chút, có nên để cho Tư Đồ Tu Năng cùng Long Kha so một lần xem ai mạnh hơn không. Mới chỉ suy nghĩ như vậy, mà lại bị nàng cảm giác ra manh mối.
Nhưng cũng vào lúc này, trong lúc Anh Chiêu lơ đãng quét mắt qua phương hướng Ôn Bình.
Nghe được Ôn Bình vậy mà lại đang suy nghĩ chuyện khác, hơn nữa còn cùng trưởng lão trong tông môn trò chuyện như không có việc gì.
Anh Chiêu trong nháy mắt có cảm giác, đây có phải là một vở kịch hay không?
Nếu không thì, cuộc chiến đỉnh phong của Thiên Địa hồ đang phát sinh trước mắt, vậy mà Ôn Bình một chút cảm giác đều cũng không có?
- Chẳng lẽ Ôn Tông chủ vẫn luôn không có đem Hắc Khê để vào mắt?
Càng nghĩ nhiều, cuối cùng Anh Chiêu đưa ra một kết luận.
Nghĩ lại, chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.
Cho dù là phụ thân của hắn cũng không có tâm cảnh như thế. Thấy Trấn Nhạc thượng cảnh ở trước mắt chém giết, lại có thể không thèm để ý chút nào.
Nếu như không phải là thấy rất nhiều lần.
Hoặc là, liền căn bản không xem đây là một trận chiến đấu.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, cắt ngang suy nghĩ của Anh Chiêu.
Tiếng vang là từ trong chiến đấu truyền đến, chỉ thấy Tư Đồ Tu Năng theo tiếng nổ này nhảy ra khỏi hố sâu.
Anh Chiêu vội vàng cảm tri quét qua, chỉ thấy Hắc Khê đã hoàn toàn bị khảm vào trong đất, thân thể cuộn tròn như một con sâu.
Khí tức toàn thân còn không bằng cường thịnh Vu Giang sau khi trúng Hắc Thứ.
- Chuyện này liền kết thúc như vậy?
Trong lòng Anh Chiêu không khỏi thoáng qua sợ hãi.
Trợ thủ đắc lực của Tam ca, buộc hắn phải tự phế huyết mạch Yêu Hoàng - Hắc Khê, vậy mà không sống sót qua được thời gian nửa nén nhang.
Lúc này, một âm thanh cực kỳ trầm thấp truyền đến:
- Nhân tộc. . . Tiểu nhi. . . Ngươi giết ta. . . Ngươi có biết sẽ phải đối mặt với. . . Tồn tại như thế nào sao?
Thanh âm kia nghe giống như là lúc nào cũng có thể không nói hết cả câu.
Không sai.
Mở miệng chính là Hắc Khê đang hấp hối.
Lời này là nói với Ôn Bình.
- Ta không biết, cũng không có hứng thú biết. . . Thế nhưng ta biết được, ngươi khẳng định sẽ phải đối mặt với ta.
Lúc muốn đem Hắc Khê giết chết, Ôn Bình đã đưa ra một quyết định.
Toàn thây!
Hắc Khê nhất định phải lưu lại toàn thây.
Thần thông Yêu tộc của Hắc Khê có thể phá được Mạch thuật Thiên Dược Động tạo thành tường lửa, đủ để chứng minh lực bộc phát không đơn giản.
Nếu như dùng Vong Linh Triệu Hoán Thuật phục sinh hắn, một khi phóng thích ra Hắc Thứ, lại trải qua tăng phúc năm mươi phần trăm, thực lực sẽ vô cùng kinh khủng.
Tại trước lúc bản thân còn không thể triệu hoán được vong linh sinh vật Bán bộ Địa Vô Cấm, có Tư Đồ Tu Năng cùng với Hắc Khê này cũng có thể tạm sử dụng.
- Ha ha..
Tiếng cười Hắc Khê hơi ngừng, tựa như là thời điểm ăn cái gì đó bỗng nhiên bị mắc nghẹn, nặng nề mà ho khan vài tiếng sau mới mở miệng lần nữa:
- Ngươi cứu hắn, chính là mục tiêu Yêu Hoàng Yêu tộc muốn giết chết. Cứu được hắn, nhúng tay vào bên trong Yêu tộc phân tranh, chẳng khác nào phá hủy hiệp nghị giữa người và yêu. Chuẩn bị nghênh đón phẫn nộ của Yêu Hoàng hồ đi.
Sau khi ho khan vài tiếng, ba câu nói phía sau của Hắc Khê vô cùng rõ ràng, rành mạch.
Lúc nói đến chữ phẫn nộ, từng sợi Hỏa đằng từ đỉnh đầu Tư Đồ Tu Năng lướt qua, giồng như là mưa sa rơi vào trên người hắn.
Đánh cho hai mắt hắn lập tức biến thành màu đen.
Hố to mà Hắc Khê đang ở bên trong, cũng theo đó mà hóa thành một cái biển lửa.
Tuy vậy, Hắc Khê vẫn là gầm thét lên một chút:
- Nhân loại. . . Tiểu nhi. . . Không giết chết Anh Chiêu. . . Ngươi hãy chờ. . . Toàn tông bị giết. . . Đi. . .
Nghe được câu này, mọi người trong Bất Hủ tông không khỏi thay đổi sắc mặt.
Vội vàng đưa ánh mắt về phía Tông chủ Ôn Bình.
Anh Chiêu thấy thế, sợ Ôn Bình bị ảnh hưởng bởi Hắc Khê đe dọa, vội vàng mở miệng:
- Ôn Tông chủ, xin yên tâm, Yêu Hoàng kia cũng chỉ là tự lập làm hoàng mà thôi, cũng không có đạt được sự thừa nhận Yêu tộc. Chỉ cần Ôn Tông chủ nguyện ý đưa bổn vương quay trở lại Yêu Hoàng hồ, bổn vương nhất định sẽ chiêu cáo cho hết thảy Yêu tộc, lúc đó hơn phân nửa Yêu tộc đều sẽ thảo phạt hắn.
Hắn lo lắng rằng khi Ôn Bình biết thân phận của hắn, còn có thân phận của Hắc Khê, cùng với vòng xoáy sau lưng bọn hắn, sẽ vì bảo toàn tông môn, đem hắn bắt đi.
Bất Hủ tông tuy rằng không sợ Hắc Khê.
Nhưng là đối mặt với toàn bộ Yêu tộc, ai có thể nói chính xác?
Ôn Bình nhìn chằm chằm Anh Chiêu đang có chút hoảng hốt, trong lòng không khỏi cười ra tiếng.
Sự thật chứng minh, con trai của Yêu Hoàng lại kiêu ngạo như thế nào, gặp chuyện đều cũng sẽ sợ!
- Ngươi đã muốn lấy Bất Hủ tông làm nơi nương nhờ trong tương lai, bổn Tông chủ chẳng cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ địch nhân của ngươi là người nào, đều sẽ tận lực bảo đảm ngươi an toàn.
Ôn Bình lạnh nhạt lên tiếng.
Nghe được lời Ôn Bình, Anh Chiêu lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần Ôn Bình không bị lời nói của Hắc Khê làm cho dao động, với hắn mà nói đều là một cái cục diện tốt:
- Bổn vương tại đây xin đa tạ Ôn Tông chủ! Ngày sau, bổn vương nhất định đưa lên lượng lớn bạch tinh cùng với thiên tài địa bảo làm lễ vật tạ ơn.
Ngay tại thời điểm Anh Chiêu nhẹ nhàng thở ra, Hắc Khê lại nói.
- Lời Yêu nói. . .. . . Nhân tộc tiểu nhi. . . Ngươi dám. . . Tin?
Tuy nhiên, lúc một chữ cuối cùng thốt ra, Tư Đồ Tu Năng trực tiếp nhảy xuống biển lửa, mãnh liệt nện trực tiếp cho mấy quyền.
Một bên nện, một bên phát ra tiếng kêu gào.
Ôn Bình không khỏi ghé mắt nhìn sang, lông mày nhíu lại một chút.
Sinh mệnh lực của Đại Yêu này vẫn rất ương ngạnh.
Lực ý chí rất là mạnh mẽ, dù cho thà chết chứ không chịu khuất phục cũng coi như thôi.
Vẫn còn đánh không chết.
Trọng yếu nhất là, đánh không chết thì thôi, làm sao lại nhiều lời như vậy?
Nói nhiều?
Ngay tại lúc Ôn Bình nhíu lông mày một cái, Anh Chiêu phát hiện ra chi tiết này, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một chút, như là trăm trống cùng đánh.
- Ôn Tông chủ minh giám! Bổn vương căn bản cũng không muốn lưu lại cùng Yêu tộc, cũng vô ý tranh đoạt vị trí Yêu Hoàng, càng không có khả năng tiềm phục tại trong nhân tộc. Nếu như Ôn Tông chủ không tin, bổn vương nguyện ý. . . Sau khi dâng lên lễ tạ, lập xuống nhân yêu huyết thệ, vĩnh viễn không bao giờ bước vào lãnh địa của nhân tộc. Một khi vi phạm, vĩnh thế không thể hóa thành hình người.
- Nhân yêu huyết khế. . .
Nghe thật quen tai.
Giống như lúc trước mẹ của mình cùng Xích Mục Cự Viên cũng ký một thứ như thế này.
Đại khái chính là, chỉ cần vi phạm, liền vĩnh viễn không thể hóa hình thành người.
Chỉ có thể cả một đời làm tên yêu vật khổng lồ.
- Không phải. . .
Ôn Bình có chút mơ màng, vốn là đang quyết định nghĩ biện pháp lưu lại Anh Chiêu, làm sao bị Hắc Khê nói ra vài câu miệng, liền thay đổi rồi!
Hiện tại là thành Anh Chiêu muốn thề vĩnh viễn không bước vào lãnh địa nhân tộc.
Làm như vậy, đó không phải là đệ tử chất lượng cao đến miệng liền không ăn được?
Kỳ thật là, hắn vẫn rất là ước mơ cái bánh nướng mà hệ thống vẽ ra cho hắn.
Một khi Anh Chiêu thành Yêu Hoàng.
Yêu tộc liền có khả năng trở thành phụ thuộc Bất Hủ tông.
Bất Hủ tông có Yêu tộc làm phụ thuộc, nếu như Bách Tông liên minh kia lại đến. . .