Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 652 - 【Vip】 Hạ Gia, Phụ Thân Hạ Kim – Hạ Hầu

【VIP】 Hạ Gia, Phụ Thân Hạ Kim – Hạ Hầu 【VIP】 Hạ Gia, Phụ Thân Hạ Kim – Hạ Hầu

- Tông chủ, cái này là ai dạy ngài?

Nói thật, nếu như mấy tên lãnh tụ mạch trận bên ngoài Thiên Địa Hồ bố trí trận hình đoàn chiến 5vs5 tinh diệu, Tử Nhiên sẽ không cảm thấy có gì quái lạ. Bởi vì bọn họ vốn tu luyện, học tập và thực hành mấy thứ này.

Nhưng Ôn Bình thì khác.

Hắn mới qua 18 tuổi không bao lâu, tri thức về mạch thuật cùng pháp thuật đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng được.

Hiện tại lại còn hiểu thấu triệt đối với mạch trận.

Nàng đã từng gặp không dưới 55 mạch trận đoàn đội loại nhỏ, thế nhưng bọn họ không có được lý giải cẩn thận như tông chủ.

Vị trí đứng cùng với chức trách của từng người đều đặc biệt rõ ràng.

Việc này khiến nàng cảm thấy vô cùng tò mò đối với người đã dạy bảo Ôn Bình.

Ôn Bình chỉ liếc mắt nhìn Tử Nhiên một cái, lạnh nhạt đáp:

- Mấy thứ này không cần dạy, tự học.

Hắn rất muốn nói ở thế giới hiện đại, mấy cái này cơ bản đến mức mợt đứa trẻ mười mấy tuổi cũng biết.

Nhưng ở đây hắn lại không thể nói vậy, nền văn minh khác biệt, văn hóa cũng khác biệt.

- Tự học! – Tử Nhiên không tin, nàng thật sự không tin.

Tự học thành tài… Ở một khía cạnh nào đó chính là lời mà người bình thường hay dùng để tự khích lệ mình.

Thế nhưng đối với tu hành, không có cái gọi là Tự học thành tài. Ngươi chỉ có thể đứng trên vai người đi trước mới có thể kiến tạo hết thảy.

Ôn Bình không để ý đến Tử Nhiên, tiếp tục nói:

- Từ đây cho đến khi đoàn chiến mở ra, các ngươi tìm chỗ tập luyện một phen. Nhớ kỹ một điểm, học được nắm bắt cơ hội! Trong đoàn chiến chỉ có nắm bắt được cơ hội mới có thể giành thắng lợi.

- Đã hiểu.

Mấy người cái hiểu cái không gật đầu.

Tiếp đó, Tử Nhiên nói:

- Lục Giang, ở đây sư phụ ngươi có chỗ ở hay hậu viện gì không?

- Có! – Lục Giang gật đầu.

Lục Tuyết tiếp lời:

- Sư phụ, đừng nói ngài định… Hậu viện kia của sư phụ chứa toàn thiên tài địa bảo mà hắn tìm được.

Tử Nhiên trực tiếp nói:

- Gọi hắn mang chúng ta đi, không mang đến lúc đó lỡ có đánh nát thứ gì, thứ ta không phụng bồi.

- Vâng, sư tổ, ta sẽ đi tìm sư phụ nói. – Lục Tuyết bất đắc dĩ cười cười. Từ sau khi sư phụ nhà nàng nhận việc của Bách Tông Liên Minh, chuyển đến Hạo Hãn thành, hắn vẫn luôn xem hậu viện là bảo bối.

Hoa cỏ trồng bên trong chính là thiên tài địa bảo trân quý.

Hòn non bộ cũng dùng thiên tài địa bảo dựng lên.

Ngay cả gạch cũng như thế.

Hiện tại nói dùng làm sân huấn luyện liền biến thành sân huấn luyện.

Nếu sư phụ nhà nàng mà biết tin này, đoán chừng hắn đau lòng đến chết?!

Lúc này, Ôn Bình không có gì muốn nói nữa, bởi vì có nói nhiều hơn cũng không bằng đi luyện tập. Vì vậy, hắn trực tiếp đứng dậy, nói:

- Hai ngày này, ta sẽ giám sát các ngươi huấn luyện, tiến thêm một bước giúp các ngươi hiểm rõ nhiệm vụ ở vị trí đứng của mình.

Không có quá nhiều lời dư thừa, Ôn Bình đứng dậy, đi theo chỉ dẫn của Lục Giang, hướng đến đại trạch của Hô Lan tại Hạo Hãn thành.

Đến phủ đệ của Hô Lan, hắn lại lần nữa gặp mặt Hô phu nhân.

Từ sau khi từ biệt tại Huyền Sắc hồ đến nay cũng đã một đoạn thời gian ngắn, sau khi hàn huyên đôi câu, Tử Nhiên mang mọi người đi đến hậu viện.

Quả nhiên hậu viện không giống bình thường.

Tất cả đều là thiên tài địa bảo.

Ôn Bình quét mắt nhìn một vòng, so với bảo khố của Long Thần môn còn giàu có hơn.

Tử Nhiên quát lạnh một tiếng:

- Muốn thu dọn cái gì thì mau mà thu dọn.

Hô Lan đắng chát cười, sau đó vội vàng chạy đến thu ghế đá, bàn tròn, tóm lại cái gì có thể thu vào tàng giới thì đều thu.

Thế nhưng hòn non bộ, bãi cỏ cùng với gạch thì thật sự không thu được.

Nhìn Tử Nhiên để đám Hoài Diệp đứng lên trên mấy thứ đó, Hô Lan đau lòng không thôi.

- Sư phụ, các ngươi luyện… Luyện… Ta đi uống miếng nước.

Tử Nhiên hỏi lại:

- Không phải ngươi vừa uống ba chén à?

- Lại khát rồi… Ta gần đây bị thiếu nước. – Tâm Hô Lan rỉ máu, nghe âm thanh bọn Hoài Diệp giẫm đạp lên nền gạch… mà đau!

Tuy không đến mức giẫm nát, nhưng ngày thường hắn đi cũng không nỡ đi đấy.

...

Đảo mắt đã hai ngày trôi qua.

Chạng vạng tối, rốt cuộc Bách Niên thịnh hội cũng khai mạc.

Bởi vì 100 năm mới cử hành một lần, nên toàn bộ Hạo Hãn thành phải nói là vô cùng náo nhiệt.

Trên bầu trời, pháo hoa không ngừng nở rộ, khiến cho phiến thiên địa này rực sáng cả lên.

Phố lớn ngõ nhỏ…

Người qua kẻ lại, phi thường náo nhiệt.

Trung tâm Hạo Hãn thành có một cái quảng trường cực lớn có thể chứa được mấy chục vạn người. Với tư cách là địa điểm chính thức khai mạc Bách Niên thịnh hội, nơi nàng càng đông đúc hơn. Hơn nữa có thể đến đây đều là thế lực đỉnh phong của Thiên Địa hồ.

Có được vị trí ngồi trên quảng trường nhất định phải là thành viên của thế lực Tứ tinh.

Dù vậy, ngay cả thế lực Tứ tinh cũng bị hạn chế số ghế, trên cơ bản sẽ không vượt qua mười cái.

Ở vị trí trung tâm chính là người của thế lực Tứ tinh Cự đầu, cùng với các thế lực bên ngoài Thiên Địa hồ được mời đến tham dự.

- Đây là vị trí do ai an bày vậy hả? – Bộ Lĩnh ngồi xuống ghế của mình, tay bưng chung trà, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Mười người ngồi bên cạnh hắn đều lộ ra thần sắc bất thiện.

Bọn họ là Hạ gia!

Là địch nhân của Tiềm Long tông suốt mấy trăm năm.

Cùng với tiếng thì thầm của Bộ Lĩnh, đám người Tiềm Long tông cũng nhỏ giọng nghị luận.

Vai kề vai ngồi cùng cừu nhân khiến bọn họ cảm thấy rất không quen. Trong những người này, có nhiều người bọn họ đã từng giao thủ, hai bên gây thương tích cho nhau không nhẹ, có thể nói hoàn toàn là tử địch.

Đúng lúc này, một đại hán trung niên có dáng người khôi ngô đột nhiên quay đầu nhìn Bộ Lĩnh, nhếch mép cười âm hiểm:

- À? Phó tông chủ Bộ Lĩnh, dường như ngươi có ý kiến với sắp xếp của Bách Tông Liên Minh?

- Ngươi!

Bộ Lĩnh tức giận, rõ ràng hắn chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà đối phương lại đổ cho hắn nghi ngờ Bách Tông Liên Minh.

Muốn chụp mũ hắn?!

Bộ Lĩnh vừa định đứng lên giải thích thì bị Bách Niệm Hàn Sơn đè xuống.

Bách Niệm Hàn Sơn lạnh lùng nói:

- Hạ Hầu, nghe nói nhi tử kia của ngươi chết rồi à? Chậc chậc, ngay cả chỗ dựa Tư Đồ Tu cũng bị làm thịt luôn rồi?

- Hừ! Việc này… Tiềm Long tông các ngươi tuyệt đối thoát không khỏi liên quan, đợi sau khi Bách Niên thịnh hội kết thúc, lão tử sẽ tính sổ với các ngươi. Hơn nữa, dù cho nhi tử của lão tử có chết thì đã sao? Lão tử cũng đâu chỉ có một nhi tử. Gia hỏa kém cỏi nhất của ta so ra vẫn tốt hơn nữ nhi của ngươi! Mang nàng theo, ngươi không thấy mất mặt sao?

Hạ Hầu bị một câu của Bách Niệm Hàn Sơn chọc cho nổi giận.

Cứ thế nói hoạch toẹt ra, không một chút lựa lời, muốn bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.

Bách Niệm Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, lơ đãng liếc sang Bách Niệm Hương bên cạnh, sau đó cả giận nói:

- Đường đường là Hạ gia gia chủ vậy mà luân lạc đến mức phải tìm lại mặt mũi trên người tiểu bối, ngươi không cảm thấy buồn cười lắm sao?

- Buồn cười? Hài tử của mình tư chất kém còn không cho người ta nói? Bách Niệm Hàn Sơn, chẳng phải ngươi già rồi nên hồ đồ. Người khác tán dương Bách Niệm Hương tư chất tốt, đó đều là nịnh nọt mà thôi… Nể mặt ngươi cả đấy, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ hài tử của mình có tư chất tốt?

- Ngươi không nên quá phận!

- Quá phận? Chuyện càng quá phận hơn còn ở phía sau, nếu như nhịn không được, ngươi có thể tùy thời động thủ, nếu lão tử hoàn thủ thì ta là cháu trai ngươi. Còn nếu ngươi không dám ra tay, ha ha, ngươi chính là cháu trai! Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết một việc, tuy Hạ Kim không còn, nhưng lão tử còn có một nhi tử khác là Hạ Nghiệp, hắn đã đặt nửa chân lên ngưỡng Bán bộ Thần Huyền rồi. Các ngươi có muốn đầu hàng không? Để lại một nửa địa bàn cho Hạ gia ta, lão tử có thể cho các ngươi mấy trăm năm nghỉ ngơi dưỡng sức. Nếu không, đời sau Tiềm Long tông các người coi chừng không người kế tục.

- Ngươi! – Bách Niệm Hàn Sơn đứng bật dậy.

Hạ Hầu nói đến chỗ đau của hắn.

Đời sau Tiềm Long tông xác thực không được, căn bản không đủ tiêu chuẩn thế lực Tứ tinh Cự đầu.

Đây là chuyện khiến hắn vẫn luôn đau đầu, không ngờ hôm nay Hạ Hầu lại công khai nói trước mặt nhiều người như vậy.

Bình Luận (0)
Comment