Chương 746: Thủ vệ của cửa vào Yêu giới —— Ngân cấp chủ sự
Nàng cảm thấy mặc dù bề ngoài Ôn Bình tỏ vẻ không quan tâm đến thời cơ giúp linh thể đột phá viên mãn, nhưng chắc chắn trong lòng muốn lắm.
“Ta cũng không quan tâm chuyện của Long gia các ngươi.” Nhưng mà Ôn Bình chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi đi ra khỏi phòng Long Nguyệt.
Long Nguyệt nói: “Vậy ngươi còn cứu ta?”
Long Nguyệt vừa dứt lời thì Ôn Bình đã đóng cửa lại, chỉ để lại tiếng bước chân rời đi, còn có một câu nói khiến người nghe giận sôi: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ đi cứu phụ thân ta.”
“Ôn Bình, vậy ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta đồng ý chăm sóc người của ngươi trong lúc người không có mặt chỉ là muốn trả lại ân tình của phụ thân ngươi hôm đó, không phải ta muốn giúp ngươi.”
Long Nguyệt cố ý đứng dậy chạy tới cửa, mở cửa ra, nhìn bóng lưng Ôn Bình hô một câu, giống như là làm như vậy thì nàng thắng vậy.
Sau khi trở lại phòng, Long Nguyệt lầm bầm không ngừng.
Tiểu tử này không giống tỷ nàng, cũng không giống phụ thân hắn Ôn Ngôn, thật là lạ.
Khi Long Nguyệt vừa trở về phòng thì vừa khéo Bùi Vu đi vào trong khách sạn.
Cho dù Bùi Vu không có phóng cảm giác ra thì câu nói này của Long Nguyệt vẫn vang lên bên tai vô cùng rõ ràng.
Nhưng mà cho dù nghe thì Bùi Vu cũng làm như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong.
Vừa đi vừa hô: “Ôn tông chủ, Ôn tông chủ, ngươi ở đâu...”
“Có chuyện?”
Ôn Bình đứng ở đầu bậc thang quan sát Bùi Vu.
Bùi Vu vui vẻ ra mặt nói: “Cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là muốn đem mấy món quà nhỏ tới cảm ơn Ôn tông chủ, nếu hôm đó người không khuyên bảo ta thì ta đã xui xẻo rồi.”
Tai vách mạch rừng, Bùi Vu cũng không nói rõ ra.
Ôn Bình hiểu là được.
Lúc này, Ôn Bình đang muốn đi tới Yêu giới, đương nhiên là không có thời gian chào hỏi với Bùi Vu: “Đồ vật để lại, ngươi có thể đi rồi.”
“Được được.” Bùi Vu đưa đồ trong tay cho Hô Lan bên cạnh, sau đó đi tới bên cạnh Ôn Bình trên lầu: “Ôn tông chủ muốn đi đâu, có thể dẫn ta theo không? Bùi Vu tự nhận một thân thực lực này vẫn có thể giúp được Ôn tông chủ. Chỉ cần là chuyện gây bất lợi cho Bách Tông Liên Minh thì ta đều cố hết sức giúp đỡ!”
Ôn Bình dùng giọng điệu mà người ngoài nghe thì sẽ cảm thấy hắn ngạo mạn, không nể mặt mũi.
Nhưng lọt vào tai Bùi Vu thì ý nghĩa hoàn toàn không giống.
Ôn Bình trả lời: “Thực lực của ngươi mà đi thì có thể sẽ chết.”
“Ách...” Bùi Vu nhất thời nghẹn lời.
Hắn muốn xác định có phải Ôn Bình đang nói đùa hay không.
Khi trong đầu còn đang suy nghĩ thì một khí tức khiến cho hắn rất không thích xuất hiện ngoài khách sạn.
Trần Hiết lại đi theo tới tận đây!
Trần Hiết này lá gan thật là lớn!
Thực ra thì Trần Hiết cũng rất mâu thuẫn, lưỡng lự thật lâu mới quyết định xuống xe thú tới gặp Ôn Bình.
Thứ nhất, nếu lấy chuyện mới vừa xảy ra trước người Yêu giới điều tra Ôn Bình thì bằng với ném trả cành ô liu mà Ôn Bình mới đưa vài ngày trước về.
Lúc này, hắn còn chưa muốn quyết đoán như thế, sự hấp dẫn của mở ra thời đại mới quá lớn.
Thứ hai, hắn vô cùng muốn biết rốt cuộc thì có bao nhiêu chuyện ẩn giấu sau lưng chuyện mới xảy ra ở Yêu giới?
Không biết tại sao, hắn cảm thấy Ôn Bình biết.
Trần Hiết vừa tới cửa, Hô Lan đi lên đón: “Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”
“Có chuyện tới tìm Ôn tông chủ.” Trần Hiết cười đáp.
Dứt lời, Trần Hiết kêu người hầu đợi ở bên ngoài, sau đó một mình vào trong khách sạn.
“Ôn tông chủ, kính đã lâu.”
Nhìn xem Ôn Bình cực kỳ trẻ tuổi, mặc dù đã xem chân dung Ôn Bình không dưới trăm lần nhưng hắn vẫn kinh ngạc.
Ở Hồ Thiên Địa, bằng tuổi với Ôn Bình thì chỉ mới có tư cách vào Tân Tú Bảng, không một ai có được địa vị có thể nói chuyện ngang hàng với Bùi Vu giống như Ôn Bình.
Ôn Bình đi xuống: “Trần Hiết, ngươi đến cho bổn tông chủ một câu trả lời?”
Trần Hiết nở một nụ cười xấu hổ, trong lòng có chút e ngại, “Ôn tông chủ, chuyện này nói sau được không, hôm nay Trần mỗ tới đây là có chuyện khác.”
Bùi Vu ở đây, nếu Ôn Bình nói chuyện mời chào ra, chắc chắn Bùi Vu sẽ thêm mắm thêm muối trắng trợn tuyên dương.
Đến lúc đó, chắc chắn Bách Tông Liên Minh sẽ không còn chỗ dung thân cho Trần Hiết hắn.
Ôn Bình nói: “Thời gian không nhiều, nhanh chóng quyết định đi. Ngươi không muốn cơ hội Tử Nhiên đại sư đưa cho ngươi, bổn tông chủ có thể bồi dưỡng người khác.”
“Chắc chắn Trần mỗ sẽ quyết tâm sớm.”
Nói xong, Trần Hiết thầm nghĩ, hôm nay xem như tới uổng công.
Quả nhiên, lúc này ánh mắt Bùi Vu nhìn hắn đã hoàn toàn không giống như ngày xưa.
Mặc dù Ôn Bình không có nói tỉ mỉ nhưng ai cũng có thể nghe ra được Trần Hiết hắn có liên quan tới Bất Hủ Tông.
Lúc này, Bùi Vu cười có chút thâm ý, lớn tiếng nói: “Trần Hiết, cũng có một sư phụ tốt.”
Lúc này, trong lòng Trần Hiết lại hơi hồi hộp một chút.
Xong!
Không tới mấy ngày, Bách Tông Liên Minh sẽ không còn chỗ dung thân cho hắn.
Thông minh một đời hồ đồ nhất thời.
Hắn có thể có được thành tựu như ngày hôm nay là vì lòng hiếu kỳ của mình.
Bây giờ hắn có thể sẽ bị ép rời khỏi Bách Tông Liên Minh cũng vì lòng hiếu kỳ mạnh mẽ của mình.
Trong lúc trong lòng Trần Hiết suy nghĩ đủ thứ thì Bùi Vu đã lui bước muốn đi gấp, nói: “Ôn tông chủ, nếu ngươi còn có chuyện thì không tiếp tục quấy rầy nữa.”
Lúc này, trong lòng Bùi Vu có chút vui vẻ, không ngờ được hôm nay lại là song hỷ lâm môn.
Trong Bách Tông Liên Minh, Trần Hiết cũng là một kỳ tài không được thế, ở phương diện tình báo thì hắn có thiên phú đặc biệt. Tổ chức tình báo của Bách Tông Liên Minh trong tay hắn thì hơi có thế muốn chiếm đoạt luôn những tổ chức tình báo khác.
Điểm này, hắn thấy chỉ cần Bách Tông Liên Minh và Tán Nhân Dịch khai chiến lần nữa thì chắc chắn hắn sẽ là đại địch của Tán Nhân Dịch.
Nói cách khác, Trần Hiết là người có thể làm ra vô số con mắt cho Bách Tông Liên Minh.
Cho nên mấy năm qua, gian tế mà Tán Nhân Dịch xếp vào Bách Tông Liên Minh không ít lôi kéo những tiểu nhân có tính đố kỵ người khác xa lánh, hãm hại Trần Hiết.