Cùng lúc đó, trên Vân Lam Sơn, Ôn Bình cũng nhận được thông báo.
Một người một yêu đã đi sâu vào mấy chục dặm trong Hồ Yêu Hoàng.
“Sao bây giờ những người này đều để mắt tới Hồ Yêu Hoàng?” Lúc này, Ôn Bình kêu hệ thống chiếu hình ảnh của người xâm nhập Hồ Yêu Hoàng ra.
Sau đó là tư liệu giản dị.
Quỷ Bức.
Giới tính: Loài lưỡng tính.
Thực lực: Sánh ngang Địa Vô Cấm Hạ Cảnh.
(Đến từ Già Thiên Lâu).
Thái Toàn.
Giới tính: Nam.
Thực lực: Địa Vô Cấm Hạ Cảnh.
(Đến từ Già Thiên Lâu).
“Lại là người của Già Thiên Lâu, xem ra là tới điều tra nguyên nhân cái chết của bọn người Vi Sinh Thương Lam.”
Ôn Bình nhớ lại tư liệu mà hệ thống cho hắn.
Đế Thính đó.
Có thể phóng ra hạt tròn đặc thù nào đó, bám lên trên người người của Già Thiên Lâu, cho dù bọn họ đi đến đâu thì tất cả tiếng động xung quanh Đế Thính đều có thể nghe được.
Có nó tồn tại, chắc hẳn là người của Già Thiên Lâu sẽ chĩa mũi dùi thẳng vào Yêu Tổ Nhai, sẽ không quanh co lòng vòng.
“Vậy thì để hai tên này cho Yêu tộc luyện tay một chút đi.”
Ôn Bình không thèm để ý, đóng hình ảnh lại, nhìn đếm ngược cải tạo thiên địa.
Còn lại chưa đến một giờ.
...
Thương Ngô Thành.
Từ khi Hoàn Thành được Ôn Bình đồng ý thì bắt đầu kế hoạch phá tường.
Bởi vì nếu như muốn chế tạo Thương Ngô Thành thành một cái trung tâm mậu dịch thì nhất định phải rất rộng rãi, tường thành chắc chắn không thể để lại.
Còn nữa, Ôn Bình đồng ý giải quyết Yêu tộc ở Đông Hồ, cái tường thành vốn dùng để chống cự Yêu tộc đó cũng trở nên dư thừa.
“Lão Trần, hôm nay ngươi phái người dán thông cáo ra, chuyện hủy thành cũng giao cho ngươi. Với thực lực Thần Huyền Cảnh của ngươi thì hủy thành chắc cũng sẽ không chậm.”
Một lão giả đứng dậy nhận lệnh, nói: “Hoàn Thành thành chủ, chuyện hủy thành giao cho lão hủ đi. Hai ngày là được!”
Hoàn Thành hài lòng gật đầu, sau đó nói với những người khác: “Những người còn lại, cho các ngươi thời gian một tháng để dọn dẹp sạch tương thành sau khi phá hủy. Mặt khác, phương diện kiến thiết các ngươi không cần phải để ý đến, tất cả đều giao cho những thương hội đến từ bên ngoài đó, các ngươi chỉ cần giám sát là được.”
Nói đến đây thì đột nhiên có binh sĩ vội vàng tới.
“Báo!”
Hoàn Thành nói: “Vào đi.”
“Thành chủ, chúng ta phát hiện một cái vấn đề rất lớn.” Binh sĩ rút một thanh đao mà lưỡi đao đã cùn lại ra, dâng lên cho Hoàn Thành.
Hoàn Thành cầm lấy nó, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Thành chủ, tường thành có chút không đúng, cho dù chúng ta dùng đao búa chặt chém tường thành như thế nào thì ngay cả một miếng đá cũng không làm vỡ được. Ngược lại đao của chúng ta còn bị cùn hết.”
Binh sĩ dứt lời, Hoàn Thành nhìn kỹ lại thanh đao mà lưỡi đao đã cùn trong tay, rơi vào trầm tư.
Sau đó đột nhiên nói: “Lão Trần, ngươi mau đi thử xem.”
Hoàn Thành muốn kiểm tra suy đoán trong lòng mình.
Lão giả nhận lệnh, lập tức ra khỏi phủ thành chủ.
Sau một khắc đồng hồ sau, khi trở về thì mặt mũi lão giả đầy vẻ thất bại.
“Thành chủ, lão hủ cũng không thể rung chuyển tường thành dù chỉ một chút.”
Hoàn Thành gật gật đầu, nói: “Ngươi đi xuống trước đi.”
Hắn cảm thấy hẳn là Ôn Bình làm.
Bởi vì trên Bất Hủ Tông, cho dù là bất cứ một miếng gạch, đá nào cũng không thể phá vỡ.
Vì bảo hộ Thương Ngô Thành, Ôn Bình đã âm thầm gia cố Thương Ngô Thành.
Nếu muốn hủy đi thì sợ là phải đi tìm Ôn Bình.
Hoàn Thành phất phất tay, nói: “Tất cả các ngươi cũng đi xuống đi, chuyện tường thành tạm thời không bàn nữa, chờ ta lên núi tìm Ôn tông chủ một chuyến mới quyết định.”
Mới nói tới đây thì lại có một binh sĩ vội vàng tới báo.
“Thành chủ đại nhân, không xong!”
Binh sĩ tới báo tin cực kỳ kinh hoảng chạy tới trước cửa.
Sau đó không kịp giải thích, nói: “Thành chủ đại nhân, ngài mau đi xem một chút đi, Thương Ngô Thành xảy ra chuyện lớn.”
Chúng tướng trong phòng nghị sự lập tức đứng dậy, dồn dập đi ra ngoài.
Hoàn Thành theo sát phía sau.
Khi ra khỏi phủ thành chủ thì thứ đầu tiên mà Hoàn Thành nhìn thấy chính là dòng người hỗn loạn trên đường phố.
Cả đám bọn họ đều nhắm vào một chỗ mà chạy —— hướng đó là hướng ra khỏi thành.
Hoàn Thành vội vàng hỏi binh sĩ đến báo tin: “Chuyện gì xảy ra?”
Binh sĩ đáp: “Ngay mới nãy, tường thành của phủ thành chủ đột nhiên biến mất, trong thành cũng trở nên không giống.”
“Không giống?”
“Nhiều, rất nhiều đất!”
Hoàn Thành sửng sốt một chút, vội vàng bước nhanh.
Khi đi tới cửa thành ngày trước thì quả nhiên, tường thành không còn.
Thay vào đó là một mảnh đất rộng không thấy bờ.
“Chẳng lẽ Ôn tông chủ biết ta muốn hủy tường?” Hoàn Thành suy đoán.
Đúng lúc này, trên bầu trời, một Dực tộc yêu vật bỗng nhiên hạ xuống trước mặt hắn.
Yêu vật hóa thành người, sau đó kinh ngạc nói: “Thành chủ đại nhân, chúng ta tìm được tường thành.”
“Ừm?”
“Cách đây năm dặm.” Yêu vật lại hiện ra chân thân: “Mời các vị đại nhân lên, từ chỗ này thì không nhìn thấy gì đâu, thuộc hạ đưa các vị lên cao nhìn một chút.”
Lúc này, mấy người Hoàn Thành nhảy lên lưng yêu vật.
Yêu vật giương cánh, bay vút lên cao.
Ở trên không trung nhìn xuống, tất cả mọi người kinh ngạc.
Tường thành của Thương Ngô Thành vòng quanh một mảnh đất bao la bát ngát, Thương Ngô Thành cũ giống như là một thôn xóm nhỏ nằm ở trong đó.
Đương nhiên, ngọn núi ngoài thành vẫn còn ở đó.
Cái rãnh to bị Ôn tông chủ đập ra ngoài thành vẫn còn ở đó.
Nhưng mà trong Thương Ngô Thành lại trở nên cực kỳ rộng lớn.
Hoàn Thành kinh ngạc tán thán: “Xem ra là Ôn tông chủ ra tay rồi.”
“Thủ đoạn của Ôn tông chủ, có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, thoáng cái làm ra thêm nhiều đất đai như vậy.”
“Đúng vậy, nếu xây dựng hết thì chắc chắn Thương Ngô Thành sẽ biến thành một thành trì phồn hoa.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn bốn phía.
“Các ngươi mau nhìn Bất Hủ Tông!”
Bỗng nhiên một người chỉ về phía Bất Hủ Tông.
Lúc này Bất Hủ Tông đã cách xa Thương Ngô Thành.
Thiên Tầng Giai thật dài đó không còn kề sát Thương Ngô Thành nữa mà đã cách xa một dặm.
...