Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 827 - 【Vip】 Kim Cấp Chủ Sự Khiếp Sợ

【VIP】 Kim cấp chủ sự khiếp sợ 【VIP】 Kim cấp chủ sự khiếp sợ

“Chân Long!”

“Trung cảnh?”

Hai người đứng phắt dậy, sau đó nhìn về phía Ôn Tôn.

Không phải nói Hồ Yêu Hoàng còn yếu hơn cả Bách Tông Liên Minh sao?

Sao lại yếu như vậy?

“Nói năng bậy bạ!”

Lúc này một cường giả của Già Thiên Lâu muốn hạ sát thủ.

Dọa cho Ôn Tôn lộn nhào.

Đế Thính đưa tay ngăn lại, sau đó nói: “Chuyện này rất kỳ quặc, theo lý thuyết thì Yêu tộc trong Hồ Thiên Địa cũng sẽ không mạnh như vậy. Còn có Chân Long, không biết là thật hay giả. Hơn nữa, mấy trăm năm nay Triều Thiên Hạp cũng chưa từng xuất hiện Chân Long gì, sao trong Hồ Thiên Địa này lại có được?”

Chân Long đến tận đây, có mưu đồ gì?

Muốn mảnh đất cằn cỗi này?

Muốn chỗ mà cái gì cũng không có này?

Hay là vì nó là một mảnh đất sơn thanh thủy tú?

Hai gã cường giả khác của Già Thiên Lâu hai mặt nhìn nhau.

“Hẳn là Thái Toàn sẽ không nói lung tung.”

“Vậy chúng ta nên làm cái gì?”

“Gọi người đi.”

“Chỗ này cách U Quốc rất gần, nếu lại đến một ít cường giả Địa Vô Cấm nữa thì e là sẽ bị phát hiện.”

“Vậy cũng không thể để cho chuyện này không rõ ràng như vậy được.”

...

Khi hai người cãi lộn, Đế Thính trầm giọng hỏi: “Lão đầu, ngươi biết Bất Hủ Tông không?”

“Bất Hủ Tông?”

Ôn Tôn không rõ vì sao lại nhắc tới Bất Hủ Tông.

Người trước mặt này rốt cuộc là kẻ địch hay là bằng hữu của Bất Hủ Tông.

Sau khi lưỡng lự mấy hơi, Ôn Tôn đáp: “Biết, là một cái tông môn danh tiếng không nhỏ.”

Đế Thính nói: “Nói rõ chi tiết về Bất Hủ Tông cho ta.”

“Bất Hủ Tông là một tông môn thế lực nằm ở Đông Hồ, nối liền với Hồ Yêu Hoàng. Tông chủ tên là Ôn Bình, thực lực hẳn là giữa Trấn Nhạc Thượng Cảnh và nửa bước Địa Vô Cấm... nếu là tiền bối còn muốn biết thì ta có thể sai người lấy toàn bộ tin tức về Bất Hủ Tông tới.”

Dứt lời, Ôn Tôn quan sát biểu cảm trên mặt Đế Thính.

Hắn không chắc chắn được rốt cuộc những người này là bằng hữu hay là kẻ địch của Bất Hủ Tông.

Sợ mình nói nhầm.

“Thú vị, xem ra Bất Hủ Tông này giấu rất sâu. Có thể làm cho một Yêu Thần Địa Vô Cấm Trung Cảnh và một tôn Yêu Thần Hạ Cảnh thần phục, xem ra người đứng sau lưng nó thực lực không kém.” Nghĩ đi nghĩ lại, Đế Thính cảm thấy hẳn là tất cả những chuyện này có liên quan tới Bất Hủ Tông.

Từ cái chết của Vi Sinh Thương Lam đến mấy người Quỷ Bức, chắc chắn người giật dây chính là Bất Hủ Tông.

May mà có Yêu Thần ở Hồ Yêu Hoàng.

Bọn họ không biết đến sự tồn tại của hắn.

Cho nên khi nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng.

“Đại nhân, ngài không nói sai chứ? Địa Vô Cấm thần phục với Bất Hủ Tông?” Bên cạnh, Ôn Tôn nghe được câu này thì ngẩn ra.

Nhưng nghĩ lại thì hẳn là cường giả Địa Vô Cấm trước mặt sẽ không nói chuyện vô căn cứ, trong lòng cực kỳ kinh hãi.

Hóa ra Bất Hủ Tông mạnh mẽ như vậy!

Khó trách tông chủ đó dám giết bốn vị Ngân cấp chủ sự, sau đó còn ở bên ngoài Hạo Hãn Thành đợi một khắc đồng hồ mới đi.

Đế Thính nghe Ôn Tôn kinh ngạc thốt lên thì khẽ cười một tiếng, chế giễu: “Còn là thế lực mạnh mẽ nhất Hồ Thiên Địa, ngay cả một tông môn cũng không điều tra rõ được. Ngươi đi lấy tất cả tư liệu liên quan tới Bất Hủ Tông tới đây, không cần biết là thật hay giả.”

“Chúng ta cần gọi người hay không?”

“Nói nhảm!”

Hai tên cường giả còn lại của Già Thiên Lâu tranh luận, ngươi một câu, ta một câu.

...

Bất Hủ Tông.

Sau khi Ôn Bình đi ra khỏi Thính Vũ Các thì theo Dương Nhạc Nhạc đi Dược Sơn một chuyến.

Đối với chuyện Bất Hủ Tông đột nhiên biến hóa, Ôn Bình chỉ cười cười chứ không nói gì.

Tình cơ hỏi ngược lại một câu: “Một Bất Hủ Tông như vậy không tốt sao?”

Giờ khắc này, tất cả mọi người đang suy đoán xem rốt cuộc người sau lưng tông chủ là cường giả cảnh giới gì.

Có được năng lực cải thiên hoán địa, loại cảnh giới này chỉ sợ không chỉ là Địa Vô Cấm đơn giản như vậy.

“Triệu trưởng lão, tại sao ngươi không nói chuyện?”

Ôn Bình nhận ra hai ngày này có vẻ như Long Kha không có để ý đến hắn.

Còn có chút tức giận.

Long Kha không có đáp, quay người muốn đi.

“Không muốn nói chuyện với ngươi, ta sẽ nói chuyện này cho tỷ tỷ!”

“Hẹp hòi.”

Ôn Bình cười nhạt một tiếng, rời khỏi Dược Sơn.

Hắn có thể lúc xưa không phải là mình cố ý làm khó dễ sao?

Đối với Long Kha như thế.

Đối với những người khác cũng như thế.

Hắn đều đối xử như nhau được không?

Sao nào, thân thích là muốn làm gì thì làm?

Ôn Bình xuống núi, sau đó bỗng nhiên Truyền Âm Thạch có động tĩnh.

“Xem ra là đã giải quyết.”

“Giải quyết nhanh như vậy, xem ra hai Địa Vô Cấm hoàn toàn không đủ để cho Yêu tộc luyện tập.”

Lấy Truyền Âm Thạch ra.

Quả nhiên, người liên hệ hắn chính là Hoài Không.

“Ôn tông chủ, một người một yêu đều bị chúng ta giải quyết.”

Ôn Bình nói: “Sau này những chuyện như vậy thì ngươi không cần bẩm báo lại cho ta, tự mình xử lý là được.”

“Thuộc hạ biết rồi. Đúng rồi, có một chuyện ta cảm thấy rất quái lạ.”

“Nói đi.”

“Có một người trong số bọn họ luôn nói chuyện một mình.”

“Không có chuyện gì, có thể là do đầu óc có bệnh.”

Trong lòng Ôn Bình biết rõ.

Xem ra Đế Thính đó cũng tới.

Có nó, hẳn là không được bao lâu thì Già Thiên Lâu sẽ tra được Bất Hủ Tông.

Một con yêu vật đặc biệt như vậy, rất muốn chộp tới canh cổng.

Đế Thính canh cổng, hẳn là có thể khiến cho Bất Hủ Tông tăng lên phong cách.

Sau này đi Triều Thiên Hạp thành lập cửa vào sơn môn, có nó canh cổng, cho dù mình cưỡng chế chiếm một mảnh đất thì hẳn là cũng không có ai dám tới cửa khiêu khích chứ?

Không nghĩ nữa, Ôn Bình trở về trong rừng tiếp tục tu luyện.

Vừa tu luyện chính là hai ngày.

Cũng đến thời gian Pháp Sư Tháp được xây dựng xong.

Ôn Bình đi tới Dược Sơn từ sớm, chờ đợi mỏm núi đối diện biến hóa.

Một khắc đồng hồ sau, xây dựng hoàn thành.

Pháp Sư Tháp, sau khi một đám sương trắng thổi qua thì nó xuất hiện, đồ sộ sừng sững trên đỉnh núi đối diện.

Toàn thân đen kịt, cao vút trong mây, từ xa nhìn lại thì tràn ngập trang nghiêm uy nghiêm.

Trên đỉnh Pháp Sư Tháp có một cái hỏa cầu thật lớn đang không ngừng thiêu đốt, phóng thích ra khí tức ma lực.

Ngự kiếm đi tới trước Pháp Sư Tháp, Ôn Bình chú ý tới rồng phun lửa bị xích sắt khóa lại ở cổng.

Bình Luận (0)
Comment