Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 862 - 【Vip】 Không Gì Không Biết —— Tẫn Tri Lâu

【VIP】 Không gì không biết —— Tẫn Tri Lâu 【VIP】 Không gì không biết —— Tẫn Tri Lâu

“Có thành lập sơn môn hay không?”

“Có!”

Ôn Bình không chút do dự.

Chọn xong, Tinh Kiếm Sơn lập tức bị một đám sương trắng bao phủ, Ôn Bình cũng bị truyền ra bên ngoài địa điểm cũ của Lăng Tiêu Kiếm Phái.

“Đang dung hợp...”

“Thời gian còn lại: Một giờ.”

Ôn Bình đứng chờ ngoài sương trắng một giờ.

Sau một giờ, sương trắng tiêu tán.

Lúc này Ôn Bình ngự kiếm bay vào bên trong, thấy địa điểm cũ của Lăng Tiêu Kiếm Phái rực rỡ hẳn lên. Tất cả kiến trúc đều dung vào trong địa bàn của Bất Hủ Tông, chiếm lấy mấy chục mỏm núi sau Vân Lam Sơn.

Còn chủ điện của Lăng Tiêu Kiếm Phái thì bị hệ thống xóa đi.

Lúc này Ôn Bình ngự kiếm đi vòng quanh một vòng, về tới Vân Lam Sơn, thấy được cầu thang mới xuất hiện.

Bên cầu thang bên trái dựng một cái bia đá ghi —— Thông Đông Hồ.

Bên cầu thang bên phải dựng một cái bia đá ghi —— Thông Triều Thiên Hạp.

Khi Ôn Bình dọc theo cầu thang phía bên phải đi ra khỏi Bất Hủ tông thì xuất hiện ở dưới Tinh Kiếm Sơn, vừa quay đầu lại nhìn thì Tinh Kiếm Sơn vẫn là Tinh Kiếm Sơn ban đầu. Cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái cầu thang.

“Tông chủ, vừa rồi...”

Trần Hiết muốn hỏi sương trắng vừa rồi là chuyện gì xảy ra.

Ôn Bình đáp: “Sơn môn đã lập, về tông đi.”

Ôn Bình quay người đi.

Trần Hiết theo sát phía sau, khi bước lên bậc thang thứ nhất thì hình ảnh trước mắt bỗng nhiên thay đổi.

Cảnh tượng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.

Đây không phải Vân Lam Sơn sao?

Hắn cũng không quên được Thiên Tầng Giai ở Vân Lam Sơn, bởi vì nó là một chỗ có thể nhận được dị mạch.

Lúc này, Thiên Tầng Giai ở ngay bên cạnh.

Ôn Bình giải thích: “Cái cầu thang này nối thông với Triều Thiên Hạp, cầu thang bên cạnh là Thông Đông Hồ, sau này đừng đi nhầm.”

“Thuộc hạ đã rõ!”

Trong lòng Trần Hiết rung động, không khỏi quay đầu nhìn Triều Thiên Hạp phía sau.

Thủ đoạn như thế khiến cho hắn kinh động như gặp thiên nhân!

Rốt cuộc tông chủ là ai?

Khi đi tới Thiên Tầng Giai thì những người khác trong tông môn cũng đã tụ tập tới.

“Tông chủ!”

“Tông chủ!”

Mọi người trong Bất Hủ Tông thấy cầu thang đột nhiên xuất hiện này và Ôn Bình đang từ phía dưới đi lên thì không khỏi hiếu kỳ nhìn hắn.

“Đều trở về tu luyện đi, có gì đáng xem?” Ôn Bình thấp giọng răn dạy một câu, đuổi đi mọi người đi.

Nhưng mà cho dù đuổi đi thì cũng không thể ức chế tò mò trong lòng mọi người.

Khi Trần Hiết vừa rời khỏi Ôn Bình thì mọi người đi qua tìm.

Hỏi một chút thì biết chuyện cầu thang nối tới Triều Thiên Hạp, trong lúc nhất thời trong tông môn lại trở nên xôn xao.

Cả đám đều chạy tới chỗ cầu thang, đi mở mang kiến thức một chút về Triều Thiên Hạp.

Cùng lúc đó, Ôn Bình thì đang dẫn lão ẩu đi tới chỗ ở của Vương bá.

Từ khi Cáp Cáp đi theo Ác Linh Kỵ Sĩ ngày ngày tuần tra thì Vương bá chỉ ở một mình, chơi tượng gỗ.

“Vương bá, Bất Hủ Tông có người mới tới, ngươi hỗ trợ chăm sóc một chút.”

Ôn Bình từ xa đã bắt đầu hô.

Vương bá đang làm việc trước sân khấu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Bình, vẻ mặt kinh hỉ nói: “Cái gì, tông chủ, ngươi nói là ngươi tìm thê tử cho ta?”

“Lỗ tay của ngươi tuy không dùng được nhưng lại đoán được tiếng lòng.” Ôn Bình bất đắc dĩ cười cười, giao lão ẩu cho Vương bá.

Khi quay người muốn đi gấp thì nghe được tiếng nói chuyện sau lưng.

“Đại muội tử, hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh gia nhập Bất Hủ Tông chúng ta.”

“Đại ca, ngươi thật khéo tay, mỗi cái tượng gỗ đều sinh động như thật.”

“Đại muội tử nói đùa, tượng gỗ này dù có tinh xảo đến đâu thì cũng không xinh đẹp như ngươi... đừng động, ngươi vừa cười vô cùng đẹp, ta muốn khắc nó ra, sau đó tặng lại cho ngươi.”

“Đại ca, ta ngồi, ngươi chậm rãi khắc...”

Ôn Bình buồn cười, sau đó trở về Thính Vũ Các.

...

“Chỗ này là Triều Thiên Hạp!”

“Quả nhiên chênh lệch rất lớn với Hồ Thiên Địa.”

Mọi người trong Bất Hủ Tông liên tục cảm thán.

Long Nguyệt cũng cười cười, sau đó ngắm nhìn bốn phía, nói: “Đây là Nguyên Dương Vực.”

“Long tỷ, ngươi nhìn ra được?”

“Long tỷ, nói cho chúng ta nghe một chút.”

Một đám đệ tử Bất Hủ Tông vội vàng hỏi.

Long Nguyệt cười nói: “Nguyên Dương Vực là một trong bảy đại vực của U Quốc, là đại vực gần Hồ Thiên Địa nhất, đồng thời cũng là một cái nhỏ nhất trong bảy đại vực. Nhưng mà ngươi đừng thấy nó nhỏ chứ thật ra nó lớn hơn Hồ Thiên Địa rất nhiều. Đi, dẫn các ngươi đi dạo một chút, ta rất quen thuộc với Triều Thiên Hạp!”

...

Bên ngoài Bái Nguyệt Thành.

Trong Nghịch Thiên Tông.

Hạo Thanh kéo được mấy đệ tử ở Bái Nguyệt Thành thì trở về tông môn, vừa về đến thì đi thẳng tới chủ điện.

Trong chủ điện, tông chủ Nghịch Thiên Tông đang thương lượng với mấy trưởng lão thủ hạ.

Hạo Thanh đi vào, tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó lười biếng nói: “Khanh gia ra thông cáo nhận người.”

Tông chủ Nghịch Thiên Tông Vạn Trường Thanh lập tức ngừng thương lượng, sau đó nhướng mày nói: “Ta thấy hẳn là bọn họ chuẩn bị đi vào Nam Bố giới thật, những nhà khác có động tác gì không?”

“Những nhà khác thì tra không được, mặt ngoài thì không có động tĩnh gì, nhưng đoán chừng cũng giống như chúng ta, ngầm chuẩn bị.” Hạo Thanh đáp.

Vạn Trường Thanh tiếp tục nói: “Vậy thì chúng ta phải tăng tốc chuẩn bị, lần này rất có thể trong Nam Bố giới sẽ có mạch thuật lưu phái tồn tại. Nghịch Thiên Tông chúng ta có thể trọng chấn lại hùng phong của Lăng Tiêu Kiếm Phái ngày xưa hay không thì phải xem lần này.”

Hạo Thanh nói: “Hi vọng không lớn, bây giờ không biết có bao nhiêu cái thế lực nhìn chằm chằm Nam Bố giới.”

“Hi vọng không lớn cũng phải thử xem. Không có mạch thuật lưu phái, muốn nhận người thì quá khó khăn.” Vạn Trường Thanh lộ vẻ khó xử.

Mạch thuật lưu phái là thứ quan trọng nhất trong một cái thế lực, muốn lớn mạnh thì nhất định phải có.

Cho nên vì mạch thuật lưu phái, lần này Nghịch Thiên Tông bọn họ đi vào Nam Bố giới thì nhất định phải liều mạng.

Trước mắt, chuyện duy nhất khiến cho hắn cảm thấy có hi vọng là thực lực tổng hợp của Nghịch Thiên Tông cũng không mạnh, trong mắt thế lực lục tinh thì bọn họ không có cảm giác tồn tại. Cho nên sẽ không nhắm vào bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment