Nàng vừa hỏi ra, tất cả mọi người mong đợi nhìn Ôn Bình.
Ôn Bình gật gật đầu: “Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì bắt đầu đi!” Long Nguyệt vui vẻ, chỉ hận không thể lập tức bay đến Phong Gian Nguyên.
Ôn Bình lại căn dặn một câu: “Chỉ có thời gian bảy ngày, nhớ lấy!”
Nói xong, một đám người liền rời khỏi phòng bếp.
“Tông chủ, chúng ta biết.”
“Tông chủ, lần này ngài quá hào phóng, yêu ngươi!”
Khi một đám người chạy đi, còn có một người hình như là không định đi Phong Gian Nguyên.
Như Long Kha, nàng không có bất cứ ý nghĩ gì khác, lúc này, nàng đang đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Long Nguyệt.
“Không đi thử sao?”
Long Kha lắc đầu: “Mạch thuật hệ phong thích hợp với ta hơn, hơn nữa ta lập tức có thể bước vào nửa bước Địa Vô Cấm, cơ hội này nhường lại cho bọn họ đi.”
Mặc dù tinh thần lực bước vào giai đoạn thứ hai rất hấp dẫn nhưng Long Kha biết cái gì mới thích hợp với mình.
Đối với chuyện này, Ôn Bình cũng không muốn nói gì.
“Nếu như bước vào Địa Vô Cấm thì có thể đến chỗ ta mua Phá Kính Đan, ăn Phá Kính Đan thì có một tầng xác suất trực tiếp bước vào Địa Vô Cấm.” Ôn Bình định thăng cấp chủ điện một đợt, gia tăng số lượng Phá Kính Đan có thể mua một chút.
Với tình hình một tháng mới có thể mua một viên Phá Kính Đan trước mắt thì sau khi hắn cung cấp cho Trần Hiết thì không thể cung cấp cho bất cứ người nào khác.
Long Kha sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Bán bao nhiêu?”
“Chờ ngươi bước vào nửa bước Địa Vô Cấm rồi nói.”
Ôn Bình dứt lời, trực tiếp rời khỏi phòng bếp.
Long Kha nhìn bóng lưng Ôn Bình đi xa, sau đó vô thức phóng cảm giác vào trong tàng giới xem thử.
Bạch tinh không nhiều lắm!
Xem ra phải nghĩ cách đi kiếm chút bạch tinh!
...
Hôm sau.
Trần Hiết tìm tới Thính Vũ Các, hồi báo chuyện bản danh sách thứ nhất lại cho Ôn Bình.
Đồng thời Trần Hiết cũng lấy một cái tên cho bảng danh sách này, gọi là Bất Hủ Thanh Vân Bảng.
Hai chữ Bất Hủ lấy từ Bất Hủ Tông.
Hai chữ Thanh Vân lấy từ một bước lên mây.
Nhưng mà bản thứ nhất chỉ có xếp hạng về mạch thuật lưu phái, cũng không có xếp hạng thế lực và phổ cập cảnh giới mạch thuật.
Đối với chuyện này, Trần Hiết giải thích là tuy mỗi một chuyện mà Tẫn Tri Lâu làm đều sẽ dẫn tới tất cả mọi người oanh động. Nhưng mà oanh động này phải từng bước từng bước mà đến, không thể đến một lần, nếu không thì hoàn toàn ngược lại.
Bận rộn suốt một buổi tối hôm qua, chuyện ở Bái Nguyệt Thành gần như đã giải quyết, lúc này bản Bất Hủ Thanh Vân Bảng thứ nhất đã bắt điên cuồng lưu truyền trong Bái Nguyệt Thành, đồng thời tốc độ lưu truyền càng lúc càng nhanh.
Bởi vì Trần Hiết tìm rất nhiều người!
“Đi, đi Bái Nguyệt Thành nhìn một chút.” Ôn Bình muốn xem thử xem Bất Hủ Thanh Vân Bảng tuyên bố ra thì sẽ khiến cho người ở thế giới này bị trùng kích như thế nào. Có phải là sẽ giống như như mong muốn của hắn không.
Khi cùng Trần Hiết đi vào Bái Nguyệt Thành, Ôn Bình phát hiện vô số người đi đường tốp năm tốp ba tụm lại với nhau, trong tay cầm lấy một quyển sách màu lam nhìn say sưa ngon lành, hơn nữa thỉnh thoảng còn cảm thán hai tiếng.
“Thật hay giả, mặc dù mạch thuật lưu phái Phương Thốn Gian của Khanh gia xếp hạng cuối cùng trong Bái Nguyệt Thành nhưng lại xếp hạng tới sáu mươi trong số mười bốn thành xung quanh Tinh Kiếm Sơn, đằng sau Phương Thốn Gian còn có mười hai loại mạch thuật lưu phái.”
“Ta vốn cho là Phương Thốn Gian của Khanh gia là kém nhất trong số mạch thuật lưu phái Địa cấp hạ phẩm.”
“Nhưng mà xếp hạng sau nó còn có mạch thuật lưu phái Không Thành Lộng của Không gia ở Lạc Thủy Thành, còn có...”
“Ta mới biết được, hóa ra mạch thuật lưu phái Không Thành Lộng thanh danh hiển hách của Không gia lại xếp hạng thấp như vậy!”
Trong tiếng bàn tán, Ôn Bình chậm rãi đi tới trước.
Nói tóm lại, Bất Hủ Thanh Vân Bảng đã làm được từ đường phố đến ngõ hẻm đều biết.
Có người nghi ngờ.
Cũng có người tin phục.
Nhiều nhất là ôm tâm tính xem náo nhiệt.
Nhưng mà khi gặp được người của thế lực lục tinh, Ôn Bình nghe được nhiều nhất là bàn tán về Bất Hủ Tông.
“Bất Hủ Tông Tẫn Tri Lâu này muốn làm cái gì?”
“Bất Hủ Tông Tẫn Tri Lâu này bỗng nhiên làm ra một cái bảng danh sách như thế, xem ra Tẫn Tri Lâu này hiểu không ít về chúng ta. Bởi vậy có thể thấy, quyết định ở lại Tinh Kiếm Sơn của Bất Hủ Tông cũng không phải là một sớm một chiều.”
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là Bất Hủ Tông này có lai lịch ra sao không? Nội tình, mạch thuật lưu phái nhà chúng ta đều bị người ta thăm dò được mà chúng ta đối với Bất Hủ Tông thì vẫn không biết gì cả. Không thấy buồn cười sao?”
Tản bộ một vòng Bái Nguyệt Thành, nghe đủ mấy lời bàn tán kiểu này, Ôn Bình để cho Trần Hiết đi làm việc của mình, mà hắn thì bắt đầu đi dạo trong Bái Nguyệt Thành, muốn thử xem có gặp được mấy kỳ tài kinh thế hay không.
Sau đó nhìn thấy một màn.
Một cường giả nửa bước Địa Vô Cấm cầm lấy Bất Hủ Thanh Vân Bảng ngồi trong khách sạn xem, trong lúc lơ đãng nói một câu: “Đan gia, sau này xem các ngươi còn ngông nghênh nữa hay không. Đoạt Mệnh Liên Hoàn của Đan gia các ngươi xếp hạng còn thấp hơn Lạc Nhật Huy của Tào gia chúng ta năm hạng!”
Lúc này, cảnh giới của Đan gia vừa từ lầu hai đi xuống dưới nghe được câu này thì giống như là củi khô gặp tia lửa.
Nhiễm một cái là cháy!
Lúc này, cường giả nửa bước Địa Vô Cấm của Đan gia vọt xuống, chỉ vào cường giả nửa bước Địa Vô Cấm của Tào gia, nói: “Ngươi nói cái gì, chú ý thái độ nói chuyện của ngươi, đừng mẹ nó tìm việc cho mình!”
“Há, hóa ra là Đan gia. Không phục hả? Tự mình xem Bất Hủ Thanh Vân Bảng, mạch thuật lưu phái Đoạt Mệnh Liên Hoàn của Đan gia các ngươi xếp hạng cũng không cao.” Cường giả Tào gia khẽ cười một tiếng.
“Vậy cũng mạnh hơn Lạc Nhật Huy của Tào gia các ngươi!”
“Thế nào, dựa vào miệng để xếp hạng?”